Chương trước
Chương sau
Chương 2
Lại bị gạt rồi… Con nhóc này cũnglà một kẻ lừa đảo! Bọn nhóc con ở Địa phủ toàn là quân lừa đảooooo!!!
Tiêu Tiêu trừng hai con mắt, cơngiận bùng phát như bão táp: “Hỗn đản, chờ ta trở về, ta sẽ cho các ngươi biếttay!”
“Tiểu thư, tiểu thư nói gì vậy?”Nha hoàn vận trang phục màu xanh lá đang kề sát tai vào miệng Tiêu Tiêu, vểnhtai lên nghe. Không thể trách nàng nàng ta thính lực không tốt, thật sự là tiểuthư nhà nàng nói chuyện so với tiếng muỗi bay còn nhỏ hơn, không cố gắng căngtai lên thì cũng chẳng nghe được gì.
“Trứng? Tiểu thư muốn ăn trứng sao*?”
(*Từtrứng trong tiếng Trung Phiên âm là “Đản” đồng âm với “Hỗn đản” tức là láotoét)
Là… hỗn… đản… ai nói với ngươi làta muốn ăn trứng! Không nghe rõ thì cũng đừng có mà đoán mò! Đáng hận, vì saochứ?! Ông trời ơi, ông đối với ta sao lại quá bất công thế! Tiêu Tiêu trừng mắtnhìn tiểu cô nương nọ, trong lòng oán giận chất chồng, lần này trở về nhất địnhphải tính toán hết nợ nần!
“Tiểu thư, cô chờ một chút, emxuống nói nhà bếp một tiếng làm tổ yến chưng trứng cho cô ngay, được không?Tiểu thư?” Cũng không thèm nhìn tiểu thư nhà nàng ta có đồng ý hay không mà đãchạy đi mất dạng.
Chỉ ba tháng nữa thôi, ta lại nhịnnữa…!
Qua ngày hôm sau, Tiêu Tiêu cũngbiết được kha khá thông tin về nơi ở mới, đều nhờ cái con bé lục y nha đầu khóưa đó. Miệng cô ta cứ huyên thuyên không ngừng suốt cả ngày.
Nào là, nàng có một phụ thân vàchín mẫu thân, không có huynh đệ tỉ muội nào hết! Hóa ra là tổ tiên Lưu lão đầuđã làm rất nhiều chuyện xấu, cho nên chỉ có thể sinh được một nữ nhi, ngay cảngười nối dõi tông đường cũng không có. Cái này nghe nói hộ quốc pháp sư đã xembát tự và phán như vậy *
(*Bát tự; tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc.Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiêncan Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ,tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của mộtcon người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phảitrao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.)
Có điều xem ra cũng khá đúng, Lưulão đầu đã cưới ít nhất là chín lão bà mà mới chỉ có nàng là nữ nhi duy nhất đóthôi. Đáng tiếc a, từ nhỏ nàng đã mang bệnh, chẳng thể đi nổi bước nào chỉ cóthể nằm trên giường, mà nằm trên giường cũng không thể trở mình được khiến chongười ta không khỏi rơi lệ chua xót.
Tính tính toán toán loáng cái cũngtrôi qua được bảy ngày, nàng cứ nằm bẹp một chỗ như vậy mà hết một tuần, thờigian trôi qua thật nhanh a.
Bỗng chợt thấy Lưu lão đầu lảo đảobước vào, sờ sờ má nàng, trong mắt ngập tràn yêu thương, lại coi nữ nhi là bảobối, lại là một lão đầu heo thứ hai.
“Con gái à, lần này con được cứurồi, Phẩm thần y rốt cuộc đã bị cha làm cho động lòng, hắn nguyện ý chữa bệnhcho con rồi, con vui lắm hả?”
Vui cái con khỉ, để cho ta nằm yênthân ba tháng là được rồi, còn muốn tìm cái gì mà thần y đến, Tiêu Tiêu hunghăng trừng mắt nhìn Lưu lão đầu, người phải uống thuốc đâu phải ngươi, kẻ khổchính là ta, ngươi mừng ta nhưng mất hứng! Giậnnnnnn!!!
“Mười mấy năm nay, cha vẫn mongngóng một ngày con có thể khỏe mạnh, cha chỉ có con là nữ nhi duy nhất, connhất định phải chóng khỏe lên.” Lão già bắt đầu rơi lệ.
Ác…xin ngươi, không cần phải launước mũi lên giường của ta như thế.
“Bảo nhi à…” Mẹ ba vừa kêu lớn vừachạy vọt tới, phía sau là N mẹ giống hệt đàn châu chấu nhảy vào, thật là vôcùng náo nhiệt.
“Lão gia đã nói cho con biết chưa,Bảo nhi! Với bản lĩnh của thần y này, đến cả người chết còn có thể cứu sống lạiđược. Lần này con được cứu rồi! Con vui không, vui không hả!”.
“Nghe nói, Phẩm thần y trình độ caosiêu lắm nha…”
“Phẩm Thần y cao siêu…”
“Mười năm trước, Phẩm thần y ở…”
“Nghe đồn bản lĩnh của thần y này…”
Không cần nói nữaaaa… Hai nữ nhânđã bằng với năm trăm con vịt, chín nữ nhân lại thêm cái lão đầu này thì đến baonhiêu con vịt a… Đừng có lải nhải cái gì mà Phẩm thần y nữa!!!
Bị đàn vịt này vây xung quanh tấncông, Tiêu Tiêu rốt cuộc đã hy sinh anh dũng, hôn mê bất tỉnh.
Hai ngày sau, cái vị Phẩm thần ytài giỏi trong truyền thuyết cũng xuất hiện. Không nhìn thì thôi, nhưng vừanhìn hắn tiêu tiêu lại giật mình. Là tên đầu gỗ! Sao lại là hắn! Không thểtưởng tượng được, có phải nàng lại đang ở cái triều Tống không có tiếng tămnày.
“Thần y à, bệnh của nữ nhi ta…”
“Thần y à, Bảo nhi con bé…”
“Thần y à, ngài cứ nói thật đi, không cần…”
“Thần y à, ngài…”
Hai bên thái dương của Tiêu Tiêu chảy ra 2 giọt mồ hôi lạnh, đàn vịt lạixuất hiện rồi.
“Xéo ra hết cho ta!” Không biết câu nói này phát ra từ đâu, mọi người xoaymặt nhìn nhau.
Lưu lão đầu cúi thấp đầu: “Thần y, vừa rồi là người nói sao?” Người nàytính tình vốn cổ quái, không thể đắc tội với hắn, tính mạng nữ nhân của mìnhcòn đang đặt trên tay hắn..
“Tất cả đều xéo hết đi.”.
“Nhưng mà, Bảo nhi…” Có vẻ như đàn vịt bắt đầu lại xuất hiện..
Đầu gỗ nhìn n cá nhân đang vây quanh Tiêu Tiêu: “Xéo!”
Nhanh như chớp tất cả đều đồng thời vọt ra cửa đứng ngó vào, nhất thời tâmtrạng Tiêu Tiêu vô cùng thoải mái, rốt cục cũng yên tĩnh, thế giới Đại Đồng –Lại liếc nhìn đầu gỗ, hắn võ công cao cường, y thuật cao siêu, thật ngang ngửavới Trương Siêu thế nhưng bình thường khuôn mặt hắn lại không chút biểu cảm,thật đúng là quái nhân..
Đầu gỗ mặt không đổi sắc nhìn nàng một chút rồi bắt đầu bắt mạch
Sau đó, từng ngày từng ngày trôi qua - quả thật thời gian trôi qua rấtnhanh…
Vào buổi sáng của một ngày nào đó.
Đây là nơi nào vậy? Nhìn quanh mọi nơi một chút, Tiêu Tiêu cảm giác chỗ nàyhình như hơi quen quen, thôi lại bị bắt cóc tống tiền rồi.. Vất vả hơn mộttháng, khó khăn lắm mới có thể ngồi dậy, rồi lại rơi vào tình cảnh này, thựctức quá. Nàng vô lực nhắm mắt lại, trong lòng lại thầm rủa kẻ đầu sỏ đẩy nàngvào hoàn cảnh này - con nhóc Địa phủ mấy lần, tính sổ … tính sổ ... tính sổ…
Bỗng có tiếng mở cửa vang lên, cắt đứt dòng oán hận của nàng. Tiêu Tiêu vừanhìn người đang tiến vào... Ặc! Đúng là không phải oan gia thì không đụng đầu.
Lại là ngươi!!!! Hình Thất!
Hình Thất từ trên cao nhìn xuống Tiêu Tiêu, sau một lúc lâu mới nói: “Xấuthật.”
“Đúng là khốn kiếp – Ngươi thì có tý quái nào gọi là đẹp! Mặt lấm la lấmlét, lại đầy vẻ gian ác!” Đáng tiếc là cơ thể mới khỏi bệnh, giọng nói lại cứmềm mỏng thỏ thẻ như tâm sự với tình nhân, Tiêu Tiêu hận chết cái thân thểnày..
Hình Thất cũng không quan tâm, hắn nhún nhún vai rồi bước ra cửa. Chỉ chớpmắt sau hắn quay lại, trên tay cầm cái bát không biết đựng gì ở bên trong lữngthững tiến vào.
Thật là thơm…
“Ùng ực ùng ực…” Tiêu Tiêu cúi đầu, chợt nghe thấy dạ dày của nàng đang hátvang lên muốn ăn cơm muốn ăn cơm! Thật sự là không có khí phách gì hết.
Hình Thất tay cầm đũa, vù vù rung đũa ăn cơm, căn bản là đã coi nàng nhưkhông khí.
Tên khốn này… lại dám ngang nhiên trêu tức nàng như vậy! Nghĩ nghĩ, TiêuTiêu quyết định không được ngược đãi bản thân liền nói: “Ta đói bụng.”
Trả lời nàng vẫn là âm thanh vù vù.
“Ta nói ta đói bụng!”
Vù vù.
“Ngươi chết điiiiiiiiiiiii!”.
Từ từ chén xong, Hình Thất lại ra cửa, qua một thời gian thật dài, đến khibộ dạng Tiêu Tiêu trông như là đã sắp chết đói đến nơi thì rốt cục hắn cũngxuất hiện, trên tay lại cầm một cái bát khác.
Tiêu Tiêu nhận lấy, vừa nhìn liền cảm thấy chán nản, chỉ có mỗi nước canhkhông!.
“Ta muốn ăn cơm!”
“Chỉ có nước canh thôi!”
“Cái gì mà là chỉ có nước canh không! Là ngươi cố tình.”
Hình Thất không để ý tới nàng, lấy ra một quyển sách ngồi xuống..
Được lắm, ngươi có khí phách lắm, ta nhịn! Tiêu Tiêu bất đắc dĩ ăn vào mộtngụm, “Phụt!”.
“Ngươi muốn đầu độc chết ta hử, thứ này ai mà nuốt nổi chứ!” Quá đáng! Quáđáng! Tuy rằng nàng chỉ là con tin nhưng cũng không thể ngược đãi nàng như thếchứ, vạn nhất ngộ độc chết thật thì làm sao bây giờ: “Ta yêu cầu ngươi phải đổimón mới, ta không ăn được thịt heo!”
Ngoài tiếng lật sách ra thì không gian xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ.
Dám không để ý tới ta hử, Tiêu Tiêu lầm bầm, ta hất đi cho coi! Thức ănliền đổ vãi đầy trên mặt đất, Tiêu Tiêu rất đắc ý, bây giờ hắn không muốn đổithì cũng phải đổi!.
Hình Thất nhìn thấy mặt đất bị bẩn liền sai người quét dọn sạch sẽ, cũngkhông thèm nhìn tới nàng, quay đít đi ra, bỏ của chạy lấy người.
Vì thế, Tiêu Tiêu một ngày vẫn không được ăn uống gì cả.
Trải qua cơn đói đến bất tỉnh, Tiêu Tiêu quyết tâm kiên trì không ăn thịtheo! Chẳng qua cùng lắm là chết, nàng cũng không phải là lần đầu tiên bị chết,sao phải sợ hắn..
Ngày thứ tư, Hình Thất lại cầm bát xuất hiện, lúc này nàng căn bản đã đóiđến mức không thể động đậy, trong hoàn cảnh giãy dụa không có hiệu quả, miệngnàng cứng đờ bị hắn đút một miếng canh thịt heo, cằm dưới bị hắn nắm chặt, muốnphun cũng phun không được, khó chịu quá!!!
Tiêu Tiêu oán hận trừng mắt với Hình Thất, hai chúng ta xem như bắt đầu kếtthù.
Sau khi đắc ý vì đã nhồi cho vịt ăn xong một chén lớn, Hình Thất lúc nàymới dừng tay, chán ghét liếc nhìn Tiêu Tiêu, rượu mời không uống lại thích uốngrượu phạt.
Từ đó Tiêu Tiêu bắt đầu nghĩ ra N loại phương pháp để tự sát, đồng thờicũng cố gắng thực hiện nhưng đáng tiếc đều thất bại… Aizzz, xem ra chưa đến batháng thì nàng cũng không chết được. Tiếp tục, tình trạng nhồi vịt ăn lại tiếpdiễn thêm hai lần nữa, cũng không thể không chấp nhận sự thật, Xem như ngươilợi hại, ta ăn!!!
Cứ như vậy, cũng coi như bình an vô sự trôi qua một ngày lại một ngày, nhẩmnhẩm thời gian lại qua một tháng rồi.
Bỗng “Oành!” một tiếng, cánh cửa bị người nào đó đạp nát dưới chân, TiêuTiêu giương mắt, thì lại thấy..
“Con gái à, không sao rồi, cha đến đây, cha tới cứu con.” Lưu lão đầu hétlên rồi vọt tới trước giường ôm cổ nàng: “Không phải sợ, cha ở đây, cha ở đây.”
“Buông tay ra...” Tiêu Tiêu khó nhọc phun ra một câu, kiểu này không bị độcchết thì cũng bị tức chết..
Luống cuống buông tay ra, Lưu lão đầu xem xét nàng từ trên xuống dưới mấylần, vô cùng đau lòng, nữ nhi bảo bối của hắn đây sao.
“Bảo nhi, cuối cùng đã tìm được con rồi, mấy ngày nay a…”
“Bảo nhi a, vi nương…”
“Rốt cục đã về rồi, thật sự là tổ…”
“Thật là làm cho mọi người lo lắng, bảo…”
Tiếng vịt kêu rất quen thuộc lại ào ào vang lên.
Trở lại Lưu phủ, Tiêu Tiêu lại là bảo bối trong tay mọi người, một đámngười luôn miệng ân cần hỏi thăm khiến nàng rất cảm động. Đặc biệt là đồ ăntrong miệng khiến Tiêu Tiêu phải phát khóc thành tiếng, rốt cục đã hết khổ. Báibai canh thịt heo; Bái bai tên biến thái Hình Thất; Bái bai những ngày thángkhông phải của mình?
“Việc này đều do lão gia khôngtốt.” Mẹ Lục nén giận: “Khiến cho Bảo Nhi chịu khổ…”
Lỗ tai Tiêu Tiêu dựng lên, Lưu lãođầu lại làm cái gì đây.
“Aizzz,” Lưu lão đầu thở dài, “Vốntưởng rằng hai hổ không phạm tới nhau thì thiên hạ thái bình, thật không ngờrằng hắn lại dám ra tay với Bảo nhi, chuyện đến nước này, cũng chớ có oán ta.”
“Có điều lão gia à, chúng ta khôngthể trêu vào hắn, ông nghĩ cách khác xem.”
Có người mà Lưu lão đầu không thểtrêu vào sao? Đường đường là Khai Phong phủ danh tiếng mà lại không thể độngvào người nọ. Tiêu Tiêu cân nhắc trong lòng, xem ra chắc là người trong hoàngtộc..
“Đúng vậy.” Khẩu khí của Lưu lãođầu có vẻ rất khó xử, liền thay đổi câu chuyện: “Không nhắc đến chuyện này nữa,Bảo nhi vừa trở về, chúng ta…”
Lại cạp cạp một đống vô nghĩa, chínmẹ cùng lão đầu nói đông nói tây, đàn vịt lại xuất hiện rồi.
Lưu lão đầu lại đi mời tên đầu gỗđến xem bệnh nhưng rốt cuộc không mời được, đầu gỗ chỉ kê cho hắn đơn thuốc,cũng không thèm đến xem bệnh, thật là cao giá quá mà.
Tiêu Tiêu nghe mấy mẹ trong lúc vôtình nhắc tới, Lưu lão đầu đang định dời đi, bán hết của cải để đổi lấy tiềnmặt, tính chuyện từ quan. Chuyện này cũng chẳng sao cả, dù sao thời gian củanàng còn lại cũng không nhiều, kỳ hạn ba tháng cũng đã sắp tới. Chỉ có điềusống chung với nhau lâu dài, khó tránh phát sinh tình cảm, sợ là ngày sau sẽhoài niệm.
Nghĩ vậy, trong đầu nàng nhịn khôngđược lại muốn được đầu thai cùng mẫu thân, như vậy thì hẳn là nàng sẽ thực hạnhphúc. Tiêu Tiêu thở dài, lại nghĩ tới đầu heo, nghĩ đến mẫu thân vì bảo vệ nàngmà bị chặt đứt cánh tay, nàng kỳ thật là rất may mắn. Hình Thất, ta với ngươikhông đội trời chung!
Qua vài ngày yên tĩnh, Lưu phủ từtrên xuống dưới đã chuẩn bị ổn thỏa, Tiêu Tiêu cũng nằm lên xe ngựa, khởi hànhquay về nhà Lưu lão đầu. Bất quá, trong lòng nàng thật ra lại đang lên trùliệu, không khéo nàng lại phải chết ở giữa đường, ở nơi hoang vu không ngườiqua lại, thật đáng thương.
“Lão gia!” Mẹ ba cất cao giọng hôto lần thứ hai liền phá tan giấc ngủ của nàng.
Ngoài xe đang vang lên âm thanhđinh đang leng keng thực quen tai, đánh nhau sao? Là ai?
“Trong mắt các ngươi có còn vươngpháp hay không, giữa ban ngày ban mặt mà dám…” Lưu lão đầu còn chưa nói hếtcâu..
“Ta sẽ cho ngươi minh bạch trướckhi chết, chính là tứ Hoàng Tử ra lệnh.”
Qua một lát, bên ngoài trở nên imlặng, chết hết rồi sao.
Bỗng màn xe bị kéo ra, Tiêu Tiêuhíp mắt nhìn người đứng đó, cái gì vậy, lại là một thân đen sì, thật là chẳngcó sáng tạo gì cả, làm chuyện xấu thì luôn mặc đồ đen, chẳng có gì là đặc biệt.
Hắn nhìn nàng chỉ bằng một mắt: “Nữnhân xấu xí.” Nói xong chém xuống một đao.
Xấu – xí?! Tức quá! Tức quá! Thậtmuốn cho hắn một cước, đáng tiếc, ý niệm trong đầu vừa mới hiện lên thì ngườinàng đã liền ngã xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.