Phía trên bức thư thình lình xuất hiện một hành chữ rồng bay phượng múa: Thứ bảy có việc, tạm thời dừng trận bóng rổ, ngày khác lại hẹn! Không tới chính là thỏ đế!
Góc dưới bên phải vẽ một dấu gạch ngang kèm dòng chữ “Tôn Vĩ Bân” vô cùng to.
Thịnh Dục, “…… Má, thằng này có bệnh đúng không? Trận bóng rổ hôm nào hẹn lại cũng được, mắc gì phải đặc biệt viết thư gói trong phong bì hồng nhạt? Phong bì lại còn vẽ trái tim màu đỏ? Còn cố ý tìm một thằng nhóc chạy qua đưa?”
Nội dung bên trong phong thư khiến tâm tình buồn bực của Tống Dã tức khắc tan thành mây khói, hắn hơi nhếch lên khóe môi, “Ai nói không được?”
Thịnh Dục liếc hắn một cái, Tống Dã quả đúng là người đàn ông dối trá, cậu gấp gọn lá thư rồi nhét vào phong bì, sau đó lại nhét phong thư vào ngực Tống Dã.
“Anh Dã thấy rõ chưa? Vừa lòng chưa?”
Tống Dã nhận phong thư, trong âm thanh toàn là ý cười, “Ừm, thấy rõ ràng.” Hắn xé nát phong thư rồi ném vào thùng rác.
“Thứ bảy này không cần đi.”
“Ừm.”
“Vậy mày dạy kèm tao môn vật lý được không?”
“…… Mày nghiêm túc? Bảo tao kèm mày?”
“Đây là tự miệng mày nói, chẳng lẽ mày muốn quỵt?”
Thịnh Dục kỳ quái nhìn Tống Dã, vẻ mặt Tống Dã cực kỳ chân thành nhìn cậu, trên mặt mang theo chút ôn nhu khó nói nên lời.
Ôn nhu?
Cậu cẩn thận nhìn kĩ, đúng thật là ôn nhu.
Cậu chưa bao giờ nghĩ Tống Dã có thể toát ra thứ cảm xúc mang tên “ôn nhu”.
“Sao choáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-doi-thu-song-con-luon-co-bo-dang-nhu-vay/438304/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.