Sáng đầu tuần đến, Lưu Nguyệt chỉ chợp mắt được vài phút phải thức dậy chuẩn bị đi vào trường. Đầu óc cô nàng gần như trống rỗng cả bữa ăn sáng cũng không mua vào để ăn.Vào trong lớp Lưu Nguyệt ngồi 1 chỗ bất động không để ý đến xung quanh là Bạch Lương đã vào sớm hơn cô nàng 5 phút. Bạch Lương nhìn thấy Lưu Nguyệt bước vào với khuôn mặt trắng bệch thiếu ngủ như người mất hồn định hỏi nhưng sợ chuyện của tối hôm qua làm cô nàng buồn nên không gọi.Trong buổi học nhìn thấy Lưu Nguyệt cứ như người mất hồn khi giờ giải lao giữa tiết Bích Thảo liền hỏi Lưu Nguyệt
- Sáng nay bạn sao vậy gần như không có chút tinh thần tí nào vậy (Bích Thảo)
- Chắc tại hôm qua mình thiếu ngủ (Lưu Nguyệt)
- Hôm qua đi chơi vui vẻ quá nên ngủ không được phải không (Bích Thảo)
- Ừ, hôm qua gặp lại rất nhiều bạn cũ quậy 1 trận đã luôn. Nhất là lúc đi karaoke nhìn mà cười đau quai hàm lun đó (Lưu Nguyệt)
- Vậy tại sao mất ngủ (Bách Thảo)
- Có 1 số chuyện ngoài ý muốn đó mà (Lưu Nguyệt)
Bỗng nhiên có tiếng rột rột từ bụng Lưu Nguyệt phát ra
- Ủa, hình như có ai đói bụng dữ lắm nè (Bích Thảo)
- Là tui nè sáng giờ có ăn gì đâu? Giờ mới để ý đói đến rã ruột lun (Lưu Nguyệt)
- Thôi xuống căn tin kiếm gì ăn (Bách Thảo)
- Ừ (Lưu Nguyệt)
Đến căn tin khi Lưu Nguyệt và Bích Thảo vừa mới kiếm được chỗ ngồi thì Bạch Lương đã mang đến để ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-anh-lai-tro-ve/140376/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.