Cô gặp anh trong những ngày tháng đơn thuần. Trong lứa tuổi chênh vênh mọi mặt, tình yêu và cuộc sống. Thế nhưng, cô lại trao cho anh tình yêu sâu đậm của mình. Anh có biết rằng ánh mắt kia của anh đã hờ hững, vô tình kéo theo trái tim nhỏ bé của cô. Đây là câu chuyện teen nhẹ nhàng nhưng những dòng viết về tình yêu Hắc Bạch Tử Nguyệt lại mang cho ta một cảm giác day dứt khó tả, cứ gieo vào trong lòng ta một nỗi niềm khôn nguôi vì tình yêu... Bởi tình yêu của cô chứ không phải tình yêu của anh. Có lẽ anh chưa từng nghĩ tới cô- con người vô tình bước qua.
Tình yêu xuất hiện trong bất chợt nhưng đối với cô là không thể buông bỏ. Còn với anh, chàng trai trong tim cô liệu có biết tới cô một cô gái nhỏ bé chỉ biết chờ đợi vì anh mà đau lòng vì anh mà lo lắng vì anh mà yêu anh! Trong những ngày tháng chới với mong manh của tình yêu đơn phương, cô tự vui tự buồn tự khóc cho chính mình. Chỉ một mình. Ngày bầu trời trong xanh lại trong mắt cô là ngày cô quyết định buông bỏ. Cô buông bỏ đoạn tình không kết quả, buông bỏ cho trái tim của cô nghỉ ngơi sau những vết cắt. Bỏ anh cũng là buông tha cho mình.
Thế nhưng, anh sao anh lại quay về? Anh lại quay về trong khi trái tim cô đã thổn thức vì anh quá lâu mà im lại. Anh lại quay về trong những ngày trời mới chớm nắng. Ánh mắt anh sao lại như ngày hôm ấy? Cô phải làm sao tiếp tục với anh với chính trái tim mình? Tình yêu này sẽ như thế nào đây?