“Đừng có gấp. Nếu anh cứ lo sốt vó như thế thì sẽ làm Lộ Kiêu mất tự tin đấy.” Huấn luyện viên Thiệu vỗ vai trợ giảng.
“Tâm tính của nó rất tốt. Cũng bởi vì tâm tính tốt như thế nên luôn tự mình lực cánh sinh, làm cho trợ giảng tôi đây cảm thấy mình hơi bị thừa…”
Buổi tối, Khúc Quân đi đến bể bơi để tiếp tục luyện tập. Trước khi đi, cậu thấy Lăng Mặc ngồi trước bàn học, bật đèn bàn, tiếp tục xem cuốn sách vi khuẩn kia.
“Tớ đi luyện tập đây!” Khúc Quân nói xong liền xách đồ đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lăng Mặc không phản ứng gì, Khúc Quân rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Đi tới hồ bơi, không ít đội viên vẫn còn đang luyện tập, còn Khúc Quân thì tiếp tục luyện tập động tác xoay người.
Cậu quan sát rất kĩ và tận mắt nhìn sự khác biệt giữa các tuyển thủ bơi lội chuyện nghiệp thực hiện cú xoay người. Mặc dù cậu có thể bắt chước động tác xoay người của Lăng Mặc do cậu có thể cảm nhận được phương thức phát lực của anh, nhưng còn mấy động tác trên video thì không có gì xài được.
Khi Khúc Quân không biết đã thực hiện bao nhiêu cú xoay người, lúc ngoi đầu ra khỏi mặt nước thì thấy có người ngồi trước mặt mình, hai chân thon dài rắn chắc thong thả khua nước.
“Lăng… Lăng Mặc? Sao cậu tới đây?” Khúc Quân bám vào thành bờ, ngửa đầu nhìn đối phương.
Tay của Lăng Mặc vươn tới, sờ sờ đỉnh đầu của Khúc Quân.
“Trông cậu giống cá heo con ghê.” Động tác này của Lăng Mặc lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
“Cá heo con? Hứ!” Khúc Quân hừ một tiếng, muốn xoay người ngụp lặn, nhưng Lăng Mặc đang ngồi trên bờ đột nhiên xuống nước.
Lúc Khúc Quân trở người trong nước, bất chợt bị người ôm lấy, hai chân bị gập lại, làm cậu hết hồn suýt bị sặc.
Cậu vừa mới ngoi đầu ra khỏi nước thì bị đối phương túm lấy, cậu lập tức nhận ra Lăng Mặc là đang cố ý.
“Này… Cậu muốn dìm chết tớ à?”
Lăng Mặc nói “Trong tư thế xoay người bơi tự do, nhất định phải chú ý vị trí của mũi chân chụm lại, gập gối một góc 90 độ, hai tay kẹp sau gáy, chống đỡ chân.”
Giọng nói của anh luôn mang theo sự lý trí khách quan, giống với nhiệt độ ở lòng bàn tay đặt lên người Khúc Quân.
Khúc Quân vừa nghĩ về phương thức bơi của Lăng Mặc để suy ra cách phát lực, vừa nghĩ tới những thiếu sót của mình.
Lúc này Lăng Mặc thả Khúc Quân ra, bơi tới bên bờ.
“Tớ sẽ xoay người một lần cho cậu nhìn.”
“Được!”
Khoảng cách Lăng Mặc xoay người vừa vặn gần Khúc Quân nhất. Cậu lập tức lặn xuống nước, trợn to mắt nhìn.
Tư thế bơi trong nước của Lăng Mặc rất có lực cảm, những đường cong trên thân hình tràn ngập lưu loát và sức bật kia khiến Khúc Quân ghen tị đến nỗi muốn cạp phát đứt luôn.
Đặc biệt là cú đánh tay lần cuối, cánh tay của Lăng Mặc tung lên tạo thành một đường nước vô cùng đẹp, anh cúi người xuống, hai chân chụm lại, anh tận lực thả chậm động tác, đồng thời có thể thấy bắp thịt toàn thân ăn ý lay động theo tiết tấu một cách đồng điệu, chân của anh gập lại và dồn sức tung lực ra cực kỳ lưu loát, chuẩn bị kỹ càng quá trình gia tăng tốc độ cho cú xoay người.
Khi anh xoay người xong, thời điểm hai chân chạm vào thành bể, toàn thân anh hiện ra lực bộc phát dữ dội, làm cho cổ họng của Khúc Quân khó hiểu nóng lên. Khi cơ thể của anh thong thả giãn ra, đường cong kéo dài thẳng tắp, hiện ra một loại lực độ xinh đẹp mà Khúc Quân chưa từng thấy qua.
Khúc Quân ngẩn người tại chỗ, rõ ràng toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối không tới một giây, nhưng lại làm người ta cảm thấy đó là một quá trình quay chậm sắc nét từng động tác một, cực kỳ hoàn mỹ.
Lăng Mặc hoàn thành cú xoay người xong, ở dưới nước làm động tác tay với Khúc Quân, ý bảo cậu tới làm thử một lần.
Lúc này Khúc Quân mới tỉnh táo lại, cậu ngoi lên mặt nước trước Lăng Mặc, dùng sức hít sâu một hơi.
Bị anh nhìn chăm chú như thế, Khúc Quân cảm thấy rất khẩn trương, đồng thời cũng trở nên cực kỳ tập trung.
Lần đầu làm thử của cậu mặc dù có thể sửa chữa những lỗi nhỏ gây cản trở tốc độ, nhưng lại không thể nào có được sự lưu loát tự nhiên và hoàn mỹ như Lăng Mặc.
“Không nên coi nước là kẻ thù, khi cậu bơi lội, nó là đối tượng duy nhất mà cậu có thể mượn lực, mỗi một lần xoay người, đều là dung hợp với lần bắt đầu kế tiếp.”
Giọng nói của Lăng Mặc rất êm tai, tựa như tiếng suối chảy róc rách.
“Này, cậu có thể đừng nói mấy câu nghe có đạo lý nhưng toàn làm rối não không?” Khúc Quân méo miệng, than phiền nói.
“Cậu cảm thấy rất khó hiểu?” Lăng Mặc hỏi.
“Ừ.”
“Vậy cậu dựa vào thành bể đi, đổi một góc độ quan sát khác.”
Nói xong, Lăng Mặc lại lặn vào trong nước.
“Hở? Đó chẳng phải sẽ bị cậu đạp à? Cậu sẽ không đạp lòi ruột tớ ra chứ?”
Khúc Quân miệng thì trách móc nhưng vẫn đứng dựa lưng vào thành bể.
Lăng Mặc bơi lại từ phía xa, Khúc Quân có thể nhìn rõ mặt nước dập dờn theo động tác của anh, trong chớp mắt kia, cậu cảm giác Lăng Mặc đã bơi đến gần.
Tựa như trận va chạm mở màn, tim của Khúc Quân căng thẳng, nước xô bồ về phía người cậu, ngay sau đó là Lăng Mặc chậm rãi bơi tới, một giây đầu ngón tay của anh chạm vào cậu kia, cái ảo giác cả thế giới ngưng chuyển động vì anh lại lần nữa ập tới.
Lúc Lăng Mặc xoay người, tất cả cảm giác của Khúc Quân cũng điên đảo theo, cho dù là bị ngăn cách bởi làn nước, nhưng cậu cũng có thể nhìn thấy sức bật hai chân của anh, nguy cơ sắp bị đạp nát thúc đẩy Khúc Quân vươn tay ra đỡ, giữa anh và cậu giống như có sự ăn ý nào đó, hai chân của Lăng Mặc vững vàng đạp lên lòng bàn tay của Khúc Quân rồi tung lực phóng đi, vì vậy, loại lực độ đó, thậm chí cả góc độ anh phát lực, cậu đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Lúc Lăng Mặc bơi ra xa, nước trên người của Khúc Quân dường như cũng rời đi, cảm giác này thật kì diệu, cho tới bây giờ Khúc Quân chưa từng cảm nhận qua.
Trong lúc Khúc Quân còn đang cảm nhận khoảnh khắc kia, Lăng Mặc đã lặng lẽ bơi trở lại trước mặt cậu, chậm rãi ngoi ra khỏi mặt nước.
Khi Khúc Quân đối mắt với Lăng Mặc, cậu bỗng nhiên nhận ra mình giống như bị Lăng Mặc khóa chặt trong thế giới của anh, không thể cử động được.
Cánh tay của Lăng Mặc duỗi tới, vững vàng chống lên thành bể bên cạnh Khúc Quân, giọng nói vẫn bình đạm thản nhiên vang lên “Có cảm giác không?”
“Ừ… Có cảm giác…”
Nói xong lời này, Khúc Quân luôn cảm thấy quái quái, nhưng lại không biết quái ở chỗ nào.
Cậu định cúi người xuống luồn qua cánh tay của anh rời đi, nhưng người này đột nhiên hạ thấp cánh tay xuống, vừa vặn chặn Khúc Quân lại.
Tư thế này giống như đang ôm Khúc Quân vào lòng, ngực của hai người có thể cọ xát vào nhau bất cứ lúc nào, Khúc Quân nghi ngờ không biết đối phương có nghe thấy được tiếng tim đập của mình không.
Khúc Quân vừa định nói ‘Cậu tên mắc dịch này chắc chắn là cố ý’, Lăng Mặc đã cướp lời cậu trước “Thật xin lỗi”, sau đó rút tay về, làm Khúc Quân cảm thấy nếu cậu còn tức giận nữa thì chính là làm kiêu.
“Để tớ thử một lần.”
“Ừ.” Lăng Mặc sảng khoái chống hai tay nhảy lên, mang theo tiếng nước chảy rào rào, cứ như vậy ngồi trên thành bể.
Khúc Quân từ xa bơi lại, trong đầu cậu vẫn tràn ngập hình ảnh xoay người của Lăng Mặc, gập chân như thế nào, tư thế xoay người trong nước ra sao, tất cả đều vi diệu hiện lên một cách rõ mồn một.
Khi cậu bơi ra xa, cậu mới nhận ra mỗi một động tác của mình, mỗi một cú phát lực đều được tiếp nhận và nối tiếp nhau.
Khúc Quân ngoi đầu ra khỏi nước nhìn về phía Lăng Mặc, nhưng phát hiện không thấy người đâu.
Khúc Quân hơi khựng lại, cảm giác mất mát vô hình xông lên đầu, cả hồ bơi cũng trở nên hoang vắng.
Thời gian đã muộn, không ít đội viên đều đã lên bờ và chuẩn bị trở về.
Khúc Quân thở hắt ra một hơi, Lăng Mặc vốn không có hay luyện tập vào buổi tối, có lẽ giờ anh đã về kí túc xá rồi.
Khi Khúc Quân muốn chống hai tay leo lên bờ thì bỗng nhiên có người ở phía sau bụm miệng cậu lại, lôi cậu vào trong nước.
Khúc Quân kinh hoảng, lập tức xoay người muốn hất đối phương ra, nhưng khi cậu thấy đó là Lăng Mặc thì do dự.
Lăng Mặc trực tiếp lôi cậu vào trong nước.
Lúc Khúc Quân bị lôi đồng thời vung tay cho đối phương một quyền, nhưng bị Lăng Mặc né được, mũ bơi của Lăng Mặc bị Khúc Quân túm lột ra, sợi tóc màu đen cứ thế mềm mại tản ra trong nước, trong phút chốc, ở trong mắt Khúc Quân có cái gì đó nở rộ.
Cậu chưa kịp nghĩ nhiều thì Lăng Mặc đã tháo kính bơi xuống, động tác kia ở trong nước mang theo sự ưu nhã và tiêu sái đặc biệt, anh bỗng nhiên tiến đến gần, Khúc Quân theo bản năng lui ra sau, ngồi xổm dưới đáy bể, môi của Lăng Mặc hôn lên.
Đó là một nụ hôn rất càn rỡ, càng hôn càng sâu, đầu lưỡi của Lăng Mặc khơi dậy nhiệt độ cơ thể của Khúc Quân, nếu so sánh với nước lạnh của hồ bơi thì làm cho Khúc Quân cảm giác rõ ràng, Lăng Mặc mượn nụ hôn này để chứng minh khát vọng nuốt cậu vào bụng.
Khúc Quân đấu tranh, cậu không ngừng lắc đầu, Lăng Mặc dứt khoát đưa tay giữ chặt lấy cằm của cậu, ép cậu mở miệng ra vì anh.
Giống như nước của cả bể bơi đều trở thành một thể với Lăng Mặc, Khúc Quân nhận ra mọi giãy giụa của cậu đều phí công vô ích, nụ hôn này ngày càng nóng bỏng đến mức như muốn bốc hơi tất cả.
Khúc Quân vụng về vươn tay đẩy Lăng Mặc ra, mặc dù thân thể của anh có nhích ra một chút nhưng anh vẫn như cũ điên cuồng hôn cậu, lực xâm chiếm của đầu lưỡi làm cho Khúc Quân cảm thấy người này đang tức giận với sự cự tuyệt bất hợp tác của cậu.
Khi Khúc Quân nổi lên mặt nước, người này cũng nổi trên người cậu, bao phủ cậu từ đầu đến cuối.
Nhân cơ hội này, Khúc Quân chợt nâng đầu gối húc vào người Lăng Mặc, nhưng Lăng Mặc thong thả vươn tay giữ đầu gối cậu lại, rồi dùng sức một cái, khúc Quân lập tức mất thăng bằng trong nước.
Nhưng lần này cậu không còn hốt hoảng nữa, nhanh chóng cử động cơ thể, lướt nước, bơi khỏi phạm vi của Lăng Mặc, liều mạng bơi về phía thành bờ.
Đồng thời, Khúc Quân cảm thấy nước ở phía sau chấn động, là Lăng Mặc đuổi theo cậu, một sức mạnh vô hình thúc đẩy Khúc Quân.
Không thể bị Lăng Mặc đuổi kịp! Tuyệt đối không thể!
Ngay từ lúc đầu Khúc Quân đã muốn tránh khỏi Lăng Mặc, nhưng không nghĩ rằng lại bị bại bởi sức lực và sự sôi trào của đối phương, cậu gấp rút xoay người, lấy phương thức nhanh nhất lưu loát nhất xoay người ngược lại ở trong nước, mượn lực rời đi, Khúc Quân liều mạng bơi về phía trước.
Đã lâu rồi cậu không có vứt bỏ hết mọi suy nghĩ phiền não trong đầu ra, chỉ vì có cảm giác trước mắt là điểm cuối.
Khi đầu ngón tay của cậu chạm lên thành bể, cậu biết Lăng Mặc không đuổi kịp mình, cậu cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu, há to miệng hô hấp, nhìn Lăng Mặc ngoi đầu lên mặt nước, nước chảy dọc xuống theo sợi tóc của anh, anh nhìn Khúc Quân, điều này làm cho Khúc Quân nhớ tới chuyện mà anh đã làm với mình hồi nãy, cậu không nói gì muốn leo lên bờ.
“Vừa rồi cậu xoay người quá đẹp.” Lăng Mặc nói.
Ánh mắt của anh nhìn cậu rất sâu xa, hơn nữa lúc Khúc Quân lấy thân phận Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh Lăng Mặc, cậu cũng chưa nghe Lăng Mặc khen lời nào.
Khúc Quân đứng nơi đó, không nhúc nhích.
“Cho nên, tớ mới muốn hôn cậu.”
Nói xong, Lăng Mặc lên bờ trước.
Khúc Quân bỗng tỉnh người lại, phẫn nộ đi theo sau.
“Tui phắc! Cậu cảm thấy tớ xoay người tốt thì mở miệng khen tớ không được sao!” Khúc Quân vốn muốn nói thêm ‘Thế cậu hơn bậy bạ cái gì!’, nhưng chợt nhớ tại hồ bơi âm vọng rất lớn, nên Khúc Quân chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống.
“Cậu biết tớ thích cậu. Tớ sẽ không nề hà dạy cậu bất cứ cái gì, giúp cậu luyện tập xoay người là vì tớ đang theo đuổi cậu.” Lăng Mặc nói.
Khúc Quân dùng sức nhéo má mình.
Tiêu đời rồi!
Nếu tiếp tục như thế nữa thì sẽ tiêu đời mất!
Cậu tới đây là vì giúp Lăng Mặc thức tỉnh! Là thuyết phục anh tin rằng thế giới này chỉ là ảo giác!
Nhưng nhiệm vụ của cậu ngày càng chệch sai hướng a!
Chẳng lẽ cậu nên nói chuyện yêu đương với Lăng Mặc?
Bỗng nhiên cậu nhớ lại chuyện Trần Đại Dũng nói bị Tiểu Hồng chào cờ, nếu như thật sự xảy ra trên người mình… Khúc Quân cảm thấy chỗ nào cũng đau, từ thể xác đến tinh thần.
“Có phải cậu cũng thích tớ?” Lăng Mặc hỏi.
“Không có!” Khúc Quân lập tức phản bác.
Lăng Mặc nghe thế cũng chỉ cười nhẹ “Bị tớ thích, cậu không cam lòng đến thế à?”
“Cậu mau sớm tỉnh táo lại đi! Một thiên tài như cậu, nhất định sẽ tự trở lại bình thường nhanh thôi! Thích tớ là không có tương lai đâu!”
Tôi là Khúc Quân, không phải Lộ Kiêu!
Đối với anh mà nói, tôi không thật sự tồn tại!
Hơn nữa, tại sao anh lại thích đàn ông chớ, thiệt là làm khó người ta quá đi!
Khúc Quân xòe tay ra, múa may thành đường cong ngoằn ngòeo trên không trung nói “ Cậu nghe cho kỹ đây, tớ đây chỉ thích chị gái em gái thôi! Tớ sẽ không đời nào thích một người lạnh lùng cao ngạo, lại ngang ngạnh như cậu!”
Cậu là người biết lo cho tương lai đó!
Không có tự do buông thả như Lăng Mặc đâu!
Ánh mắt Lăng Mặc rất bình tĩnh, loại an tĩnh này trông rất giống như đang khinh bỉ với thường thức của Khúc Quân.
“Thôi, đi tắm.”
“Tớ không đi tắm với cậu đâu!” Khúc Quân lại cảm thấy nguy hiểm.
“Dĩ nhiên là cậu tự tắm.” Lăng Mặc nhàn nhạt nhìn Khúc Quân, nhưng Khúc Quân có thể nhìn ra sự chế nhạo trong đó “Hơn nữa, nói thẳng ra loại hình mà mình thích thì nhất định muốn nắp di chương.”
(Nắp di chương: là thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là muốn che đậy sự thật nhưng kết quả lại khiến nó bị phơi bày ra nhiều hơn, thường dùng để chỉ cái xấu.)
“Có cậu mới muốn nắp di chương!”
Tên này nhất định rất thích nhìn cậu xấu hổ quẫn bách đây mà!
Phắc du, một ngày nào đó tiểu gia đây không nhịn được sẽ đập đầu anh vào tường, cho anh bất tỉnh luôn. (you can 0.o?)
Đứng dưới vòi sen vặn nước, cảm nhận nước chảy dọc từ trên đỉnh đầu xuống, Khúc Quân nhắm mắt ngửa mặt, trong đầu toàn là hình ảnh Lăng Mặc hôn cậu trong nước.
Khúc Quân biết… Cậu tiêu rồi.
Từ nay về sau, cứ mỗi lần xoay người trong nước, chắc chắn cậu sẽ nhớ đến Lăng Mặc.
Nụ hôn của người này giống như đóng dấu vậy, sâu sắc mà chân thực.
Ánh mắt của cậu trở nên nặng nề. Cậu biết rõ… Khi cậu cảm thấy mình bắt đầu thích một ai đó, có nghĩa là cậu đã thật sự thích người ta rồi.
Một tuần luyện tập trôi qua, huấn luyện viên Thiệu muốn tiến hành so tài xếp hạng giữa các đội viên, hơn nữa sẽ từ đó hoạch định ra danh sách dự thi chính thức.
Tất cả các đội viên đều rất khẩn trương, điều này liên quan đến cuộc thi tuyển mà bọn họ đã vất vả thông qua trước đó, bây giờ sẽ quyết định đến việc có thể ló mặt ở cuộc thi chính thức không, cũng có những học sinh mong đợi liệu biểu hiện của mình sẽ đại học nào đó nhìn trúng.
Khúc Quân không quan tâm đến kết quả, bởi vì cậu cảm thấy thế giới này không phải thật, cho dù có thực sự lấy được giải vô địch quốc tế thì chả xài gì được.
Còn Lăng Mặc thì vẫn là biểu tình dửng dưng, ánh mắt lạnh lùng, mọi người đều biết trong cuộc so tài bơi tự do lần này, cả đội không có ai có thể vượt qua anh.
Huấn luyện Thiệu đang đọc danh sách phân tổ thi đấu.
Đầu tiên là bơi tự do nam 200 mét, tám người thi đấu, mặc dù dựa theo số người dự thi, hẳn sẽ lấy trước hai tên, nhưng phần thi tương đối nhiều, chắc chắn sẽ có điều chỉnh lại ở phút cuối.
Thịnh Dĩnh Hi đi tới bên cạnh Khúc Quân, vỗ một cái vào lưng cậu “Cố gắng lên nhé, người anh em, tớ biết cậu giỏi bơi nước rút.”
“Ý cậu là sao? Nói tớ không đủ sức chịu đựng lâu?” Khúc Quân giả vờ bất mãn.
“Ai, cậu cũng chăm chỉ lắm mà! Cũng đâu phải nói cậu không đủ sức chịu đựng ở phương diện kia đâu!”
Nói xong, Thịnh Dĩnh Hi còn đưa cho Khúc Quân một thanh kẹo cao su Doublemint.
“Nếu nhai gì đó trong miệng thì sẽ làm giảm lo lắng.”
“Cám ơn! 1500 mét đó, cố lên nha, tớ biết cậu không kham nổi bơi nước rút!” Khúc Quân cười đểu nói.
Nghĩ một lát, Khúc Quân thổi bong bóng, mặc dù rất nhỏ, nhưng khiến cậu rất có cảm giác thành tựu, dù sao đây cũng là bong bóng lớn nhất từ trước đến giờ khi cậu ăn Doublemint thổi ra.
Khúc Quân nghiêng người ra sau, đang muốn kéo Thịnh Dĩnh Hi kêu cậu ta xem, ai ngờ cậu kéo một cái, liền thấy không phải là đôi mắt trong veo đào hoa của Thịnh Dĩnh Hi mà là một đôi mắt khắc sâu và xinh đẹp của Lăng Mặc.
Lăng Mặc… Anh đến bên cậu từ lúc nào vậy?
Còn tên ngốc Thịnh Dĩnh Hi kia chạy đi đâu rồi?
À… Đang làm nóng người ở bên kia…
Khúc Quân vừa mới thả cổ tay của Lăng Mặc ra thì đối phương đã nghiêng người về phía cậu.
Nhìn anh ngày càng áp sát, Khúc Quân miệng còn ngậm bong bóng cao su, rất sợ người này sẽ bất chấp xung quanh nhiều người mà hôn cậu, đầu bỗng lóe lên một tia sáng, cậu lập tức ngửa mặt lên để bóng chóng chặn giữa miệng hai người.
Cảm giác phía bên kia của bong bóng bị đè ép vào, chỉ nghe ‘bụp—’ một tiếng, bong bóng yếu ớt vỡ toang, không còn chướng ngại, đôi môi hé mở của Lăng Mặc ở ngay trước mặt cậu.
Là anh… Cắn bể bong bóng cao su của cậu.
Trong chớp mắt kia, Khúc Quân có ảo giác rằng môi của mình bị anh cắn. Lực cắn của răng và xúc cảm trên đó, tựa như rơi vào trong trái tim của Khúc Quân.
Khúc Quân lập tức lùi về sau một bước dài.
Cậu hơi sợ ngó quanh bốn phía, sợ có ai đó thấy được cảnh này.
“Lộ Kiêu, chúng ta cá cược nhé?” Lăng Mặc nói.
“Cược… Cược gì?”
“Nếu như cậu thắng tớ trong phần bơi tự do 100 mét, tớ sẽ không làm chuyện khiến cậu khó xử nữa. Nhưng nếu cậu thua, phải cho tớ hôn một lần.”
Đờ phắc! Da mặt người này rốt cuộc làm bằng cái gì vậy a! Sao có thể trưng cái mặt đơ đó ra mà nói những lời kinh thiên động địa thế chớ!
Khúc Quân biết Lăng Mặc là người nói là làm, nếu như cậu thật sự có thể thắng anh, chắc chắn anh sẽ không làm những chuyện mờ ám vượt giới hạn kia với cậu nữa. Nhưng vấn đề là… Xác suất cậu thắng anh quả thật không lớn lắm đâu!
“Sao, cậu sợ?” Lăng Mặc hỏi.”
“Bớt khích tướng tớ đi.” Khúc Quân hừ hừ.
Lăng Mặc tiến đến một bước nói “Cậu không phải sợ thua tớ mà là sợ bị tớ hôn. Thật ra chỉ là hôn thôi mà, đâu có nổ chết cậu, đâu có lấy mất miếng thịt nào của cậu đâu. Cậu có nguyên nhân do dự, là bởi vì mỗi lần tớ hôn cậu, cậu đều có cảm giác, đúng không?”
Giọng điệu của anh rất khách quan, tựa như những gì anh nói ra đều là sự thật.
Khúc Quân đứng tại chỗ, bỗng có xúc động muốn quýnh người này một trận tơi bời. (You can 0.o?)
Lăng Mặc mười bảy tuổi hoàn toàn khác xa với Lăng Mặc mười bốn mười lăm tuổi.
Thuở thiếu niên của anh, anh luôn cất giấu cảm xúc buồn vui của mình ở tận sâu trong đáy lòng, đó là của riêng của anh, không muốn phơi bày ra cho người khác nhìn.
Nhưng Lăng Mặc của bây giờ… Anh đã nhận thức rõ bản thân muốn những gì, và cả… Những kiềm nén.
Bởi vì anh càng ngày càng tự tin hơn.
“Cậu mới có cảm giác thì có!” Khúc Quân tức giận đến mức tóc dựng đứng lên.
“Tớ vốn có cảm giác.” Câu trả lời của Lăng Mặc càng khiến Khúc Quân nổi đóa.
Khúc Quân đi tới cố ý đụng vào Lăng Mặc “Đi ra, tiểu gia muốn làm nóng người!”
“Vậy thì lát nữa tớ chờ xem cậu vượt qua phần bơi đường dài sắp tới.”
Trong giọng nói của Lăng Mặc còn mang theo ý cười nhạo.
Khúc Quân cảm thấy mình đã rơi vào cái bẫy đã sớm giăng sẵn của người này… Siêu cấp bực bội!
Mười mấy phút sau, cuộc so tài xếp hạng bắt đầu.
Khúc Quân đeo kính bơi, đứng trên bệ nhảy, bên trái là lão oan gia Viên Dã, bộ dáng cậu ta rất tập trung, rõ ràng là quyết tâm rửa nhục cho lần trước, bên phải là Thịnh Dĩnh Hi, có bạn cũ ở bên cạnh làm cho Khúc Quân thấy rất an tâm. Còn Lăng Mặc thì đứng kế bên Thịnh Dĩnh Hi.
Khúc Quân thở ra một hơi, tự nhủ, đây cũng là một cơ hội của cậu để Lăng Mặc đàng hoàng một chút!
Người này lúc nào cũng xem thường cậu, lần này cậu sẽ đánh bại cái tên tự phụ này!
Tiếng còi xuất phát vang lên, tất cả mọi người đồng loạt nhảy lên, Khúc Quân cố gắng giãn người tạo thành một vòng cung, đâm thẳng vào trong nước, cậu hiểu rất rõ, bơi đường dài không nên quá ráng sức, dừng sức lực như thế nào cho hợp lý mới chính là mấu chốt.
Giống như đâm thủng dòng chảy, xông thẳng về phía trước, chỉ một trăm mét thôi, không được chủ quan, cũng không được làm ra bất kỳ sai lầm nào.
Lần xoay người thứ nhất, Khúc Quân biết mình vượt qua Thịnh Dĩnh Hi, cũng nhanh hơn Viên Dã một chút, nhưng điều này vẫn chưa thể đấu lại Lăng Mặc!
Càng phải nhanh hơn nữa, xa hơn nữa!
Bả vai của cậu, khuỷu tay của cậu, hô hấp của cậu, xoay người của cậu, tất cả đã từng được cậu luyện tập và chú ý kỹ giờ đây đang phát huy hết mức có thể.
Cân đối của tay chân, tác dụng của dòng nước, cậu muốn phối hợp lại với nhau, giống như cộng hưởng! Giống như một thể!
Lần thứ hai xoay người, Khúc Quân biết mình đã kéo dài khoảng cách với Viên Dã.
Mày còn có thể nhanh hơn!
Còn có thể nhanh hơn!
===Hết chương 49===
Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn giải thích rõ chỗ này một chút: Nếu như độc giả cho là tình yêu trong thế giới ảo là thế thân thì mời suy nghĩ lại, tránh cho ảnh hưởng đến tâm tình đọc truyện.
Đầu tiên, đây là một câu chuyện thiên về chậm xuyên, cho nên đã cà xong giá trị tình yêu trong thế giới của Lăng Mặc.
Giai đoạn kế tiếp, Dưa mập muốn viết Lăng Mặc bị tổ chức Hắc Tước bắt nhốt ở một hòn đảo nhỏ, bị dạy dỗ tẩy não, mà Khúc Quân là người trông coi Lăng Mặc, bởi vì bị Hắc Tước giám thị nên Khúc Quân chỉ có thể cà độ tồn tại với Lăng Mặc, sau đó chồng chồng hai người cùng nhau rời khỏi đảo, dĩ nhiên đây chỉ là dự tính, có thể sẽ thay đổi vào phút chót nếu cảm thấy không phù hợp với giai đoạn kế tiếp.
Còn chuyện muốn Khúc Quân và Lăng Mặc nói chuyện yêu đương ở thế giới thực thì nhất định sẽ viết, nhưng viết không được bao nhiêu, cũng giống như kết thúc trong truyện cổ tích Cô bé lọ lem vậy, sống hạnh phúc với hoàng tử ở hoàng cung đến cuối đời, do đó chỉ sẽ viết đến cuộc sống của hai người trước khi kết hôn thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]