*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Thủy Ngư.
Có vẻ như tiền tiêu vặt của Lăng Mặc nhiều vô cùng.
Lúc này Khúc Quân mới nhớ ra, trước đó Lăng Mặc có đưa một trăm ngàn cho Lương Như hỗ trợ đầu tư, giờ đã trôi qua hai năm rồi, Lăng Mặc cũng có thể coi như là có gia sản bạc triệu.
Chiều chủ nhật, Lăng Mặc quả nhiên mượn cớ muốn đi ra ngoài mua đồ.
Khúc Quân tỉnh bơ, nếu đã biết rõ đích đến của đối phương là tiểu khu Thu Hoa, Khúc Quân sẽ đợi Lăng Mặc đi rồi mới đạp xe lén đi theo, tránh cho bị phát hiện giữa chừng.
Đi tới tiểu khu, Khúc Quân phát hiện người gác cổng đã đổi một người khác, không còn là ông lão hôm đó nữa, mà là một thanh niên trẻ khoảng hai mươi lăm tuổi.
Hơn nữa thanh niên này không có xem ti vi giết thời gian hay gọi điện thoại tám chuyện, mà luôn đảo mắt nhìn xung quanh.
Anh ta đang đề phòng.
Giác quan thứ sáu của Khúc Quân nói cho cậu biết, đây không phải chỉ đơn giản là một thanh niên gác cổng.
Khúc Quân làm bộ lơ đãng đạp xe đạp vào tiểu khu, quả nhiên bị người trẻ tuổi kia cản lại.
“Bạn học, cậu tìm ai?”
“Em tìm bạn của mình, cậu ấy ở trong đây. Ông chú gác cổng trước đây có biết em mà, anh mới tới hả?” Khúc Quân cố ý hỏi.
Dù sao cậu cũng đang đội lốt một thiếu niên mười tám tuổi, người bình thường sẽ không coi cậu là người xấu.
“Số nhà của bạn học cậu là gì?”
“Số nhà 403.” Khúc Quân bình tĩnh trả lời.
Không ngờ người tuổi trẻ kia lấy ra một cuốn sổ nhỏ lật xem, rồi gọi điện thoại đến nhà kia, sau đó mỉm cười nhìn Khúc Quân “Bạn học, nói dối không phải là đức tính tốt đâu. Cậu về hỏi rõ bạn cậu ở đâu rồi hẳn tới gặp.”
Khúc Quân lập tức gân cổ cãi lại “Em chẳng qua không nhớ số nhà của bạn em thôi, em có thể tự mình đi tìm.”
“Nếu cậu không nói rõ ràng thì tôi không thể cho cậu vào được.”
Khúc Quân không tranh cãi với anh ta, làm bộ tức giận rời đi.
Nhìn đối phương như vậy càng khiến cậu thêm nghi ngờ.
Chỉ là một bảo vệ gác cổng tiểu khu nhà thôi, có cần thiết phải đề phòng đến cả một đứa học sinh như vậy không?
Trong này nhất định là có bí mật!
Vừa nghĩ đến thế võ của Lăng Mặc nháy mắt áp đảo cậu, Khúc Quân tức đến nổ phổi, cậu nhất quyết phải tìm cho ra người đang huấn luyện cho Lăng Mặc!
Khúc Quân đi tới tường rào của tiểu khu, đặt thùng rác lật úp dưới chân tường rồi bước lên, cũng may cơ thể lần này cao hơn Mạc Tiểu Bắc, cậu bấu chặt hai tay vào đầu tường, dùng sức đu người lên, vất vả lắm mới leo lên được.
Cậu đã sớm nhìn trúng cây ngô đồng mọc bên kia tường rào.
Nhưng cây ngô đồng lại mọc cách bức tường khoảng một mét, nếu là kẻ trộm bình thường thì không có lá gan nhảy qua, nhưng Khúc Quân cậu thì khác, cậu ngồi xổm ở đầu tường cố gắng lấy đà nhảy qua, ôm chặt lấy thân cây, theo quán tính cậu tuột xuống dưới, Khúc Quân phải dùng sức bám víu vào thân cây mới có thể đứng vững trên đất.
Ở trên nóc nhà nào đó có một bóng người cao gầy mới vừa dập tắt điếu thuốc, lơ đãng nhìn thấy một màn này.
Khi hắn nhìn thấy Khúc Quân leo lên tường rào còn cười thầm, trong đầu nghĩ tên nhóc này có lẽ ngồi xổm ở đầu tường một lát rồi kêu réo cầu cứu, nhưng không như vậy.
Khi cậu vững vàng gập người lấy đà nhảy qua cây ngô đồng gần đó, khiến hắn toát cả mồ hôi lạnh.
Tên nhóc đó lỡ như té xuống thì sao?
Lỡ như không chụp kịp thân cây thì sao?
Đến khi nhìn Khúc Quân tuột từ từ xuống, đối phương liền thở phào một hơi.
Hắn cầm điện thoại gọi cho người gác cổng.
“Tiểu Hằng, cậu không làm tròn nhiệm vụ rồi, có chuột nhắt lẻn vào.”
“Không thể nào?” Thanh niên gác cổng nhìn camera, không thấy có gì bất thường.
“Có một đứa nhóc khoảng mười mấy tuổi, tránh được máy quay, leo tường nhảy vào.”
“Tường rào cao như thế làm sao nó nhảy xuống được?” Tiểu Hằng gác cổng lập tức rời khỏi phòng bảo vệ “Đứa nhóc mới mười mấy tuổi… Tôi muốn biết đó là đứa nào?”
Lúc này Khúc Quân đã nhanh chóng núp vào khe hở giữa các tòa nhà, cậu ở trong góc chết của camera nhìn thấy xe đạp của Lăng Mặc.
Khúc Quân bĩu môi, trong túi áo của cậu có vài cái kẹp tăm màu đen, cậu vốn đã chuẩn bị từ trước.
Ở thời đại này, cửa chống trộm rất đợn giản, là cửa chống trộm kiểu lạc hậu xưa lắc xưa lơ, chỉ phòng quân tử không phòng tiểu nhân.
Cậu dùng hai cây kẹp tăm đút vào trong ổ khóa, vặn vặn vài lần thì cửa lập tức mở ra.
Cậu bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi lên lầu.
Cậu nhắm mắt lại, thầm nhớ kĩ những tầng lầu có ánh đèn.
Những căn hộ ở đây không có cách âm, cửa cũng không dầy, cậu dán tai vào một cái cửa, bên trong truyền ra âm thanh ti vi, còn có tiếng trò chuyện của một đôi vợ chồng già.
Xem ra không phải phòng này.
Khúc Quân tiếp tục đi lên, đi tới tầng ba nghe thấy tiếng cửa chống trộm mở ra, tiếng đóng cửa cũng rất nhẹ, còn tiếng bước chân thì hầu như không nghe thấy được, Khúc Quân lập tức cảnh giác.
Cậu bình tĩnh núp vào lối quẹo ở hành lang, chờ người kia đi tới.
Khi đối phương đi đến càng gần, khúc Quân phát hiện đối phương vừa đi vừa áp sát người vào tường, có vẻ như không muốn bị phát hiện.
Người đó vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn lên cầu thang của lầu trên, rõ ràng là đang đi tìm ai đó.
Dần dần, người đó cách chỗ Khúc Quân núp ngày càng gần.
Giác quan thứ sáu của Khúc Quân nói cho cậu biết, người này chính là đang tìm cậu, hơn nữa đối phương còn biết Lăng Mặc đang ở đâu.
Cậu cười toét miệng, nếu đã tự mình đưa tới cửa thì cậu không ngại lấy đâu.
Tiểu Hằng ngẩng đầu nhìn, không thấy tầng trên có ai, cả tòa nhà đều chìm vào trong yên tĩnh, chẳng lẽ thằng ranh đó không tới tòa lầu này?
Ngay một giây tiếp theo, có một bóng người lao ra như cắt từ trong bóng tối, Tiểu Hằng nháy mắt cảnh giác, đá mạnh chân ra sau, nhưng Khúc Quân đã sớm đề phòng, chẳng những né được mà còn giữ chặt tay của đối phương, dùng sức đè xuống.
Tiểu Hằng muốn xoay người tránh khỏi, nhưng tay của Khúc Quân từ bả vai của Tiểu Hằng trượt một đường xuống tóm chặt lấy cổ tay, xoay người vặn một cái, lập tức áp đối phương lên tường.
Tiểu Hằng có nằm mơ cũng không ngờ đối phương có võ nghệ cao cường như vậy, anh ta lén thò tay còn lại tới bắp đùi hòng rút dao quân dụng ra, nhưng lập tức bị giữ chặt lại.
Khúc Quân nhanh tay cướp lấy con dao, cười hì hì nói “Ê, anh tìm cái này à?”
Tiểu Hằng đổ mồ hôi lạnh, trầm giọng nói “Rốt cuộc cậu là ai? Cậu giả vờ làm học sinh lẻn vào đây chắc chắn là có mục đích!”
“Đúng vậy, nhưng mục đích của tôi không phải là anh, tôi không muốn chơi đùa với anh. Tôi muốn tìm Lăng Mặc.”
===Hết chương 44===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 44.
Lăng Mặc: Cho dù cậu có tìm ai dạy thì cũng không thể đánh thắng được tôi.
Khúc Quân: Đệt, người dạy anh cũng đã dạy tui đó!
Lăng Mặc: Học cùng một thầy nhưng khác kết quả, cậu có biết tại sao không?
Khúc Quân: Mắt mù cũng biết tên kia thiên vị rõ mồn một, dạy anh không dạy tui!
Lăng Mặc: Mắt mù cũng biết cậu nhất định phải bị tôi đè, ai dạy cũng vô dụng cả thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]