“Có chuyện gì vậy?!” Sắc mặt Phong Dật Hiên tái nhợt, vọt tới. Không có ai! Không có bóng dáng của Ngạo Sương! Sắc mặt của Bạch Đế và Hắc Vũ càng tái hơn. Bởi vì bọn họ có khế ước với Ngạo Sương. Nhưng lúc này bọn họ không thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng! Điều này nói lên cái gì? Bọn họ không dám nghĩ, cũng không dám nói. Không thể nào! Sao có thể được?! Lãnh Lăng Vân ngơ ngác nhìn đống đổ nát trước mặt, tay khẽ run lên. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ bọn họ ra tay? Không thể nào! Nếu bọn họ muốn mình đi theo họ, đã đồng ý với mình thì sẽ không lại làm chuyện gây tổn thương đến nàng! Nhưng, bây giờ đã xảy ra chuyện gì? Đôi mắt Tẫn Diêm đã không còn tiêu cự. Tiểu thư, tiểu thư ở đâu? Lạp Tây Á nổi điên, vọt vào: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ đang ở đâu? Tỷ tỷ!!” Dường như mọi người lâm vào sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng thì một giọng nói hài hước vang lên trên trời: “Ai da, thật là nguy hiểm. Ta chậm chút nữa thì các ngươi sẽ không được gặp tiểu Ngạo Sương đáng yêu nữa rồi.” Lúc này Bạch Đế và Hắc Vũ mới hơi yên lòng, bởi vì qua khế ước bọn họ đã cảm nhận được sự tồn tại của Thích Ngạo Sương. Mọi người ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịu dàng bế Thích Ngạo Sương đứng trên không trung. Mà Thích Ngạo Sương đã hôn mê. Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi hạ xuống, mọi người căng thẳng vây lại. “Được rồi, không sao đâu.” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt, “Có điều không ngờ lão hồ ly Cổ Đốn này lại dùng bom ma tinh. Thứ đồ chơi này đã biến mất nhiều năm như vậy mà ông ta vẫn còn trữ hàng.” Lạp Tây Á u mê nhìn Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ không phải là học giả à? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Tại sao lại biết bay? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bom ma tinh là cái gì? Lòng của những người khác vẫn còn sợ hãi, nhìn Thích Ngạo Sương đang hôn mê. Thì ra là bom ma tinh, khó trách lại có lực phá hoại như thế. Không ngờ lão già đó dám có ý đồng quy vu tận với Ngạo Sương. Lúc này Tạp Mễ Nhĩ có thể xuất hiện kịp thời cứu Thích Ngạo Sương, đây là chuyện cường giả cũng không làm được. Mọi người ngoài lo lắng cho Thích Ngạo Sương cũng nghi ngờ không biết Tạp Mễ Nhĩ là thần thánh phương nào mà lại có trình độ như vậy. “Nó không sao đâu. Chỉ ngất đi thôi.” Tạp Mễ Nhĩ ôm thích Ngạo Sương, quay lại nói với mọi người, “Được rồi, tất cả đều đã kết thúc. Việc khắc phục hậu quả giao cho các ngươi.” Tất cả mọi người như rơi vào cõi thần tiên… Ba ngày sau khi An Mạt Cách Lan bị chiếm đóng, hoàng đế Lạp Cách Tạp đem chuyện thần điện Quang Minh và Hi Nhĩ Cổ Đốn bắt tay hãm hại Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã công bố khắp thiên hạ. Tất cả tội lỗi của thần điện Quang Minh bị lôi ra ngoài sáng, đưa tới hỗn loạn không nhỏ. Trật Tự Thần điện được thành lập rất nhanh, tất cả đều là người của thần điện Hắc Ám. Thần điện Hắc Ám đổi tên thành thần điện, từ từ dung nhập vào cuộc sống của mọi người. Hoàng đế Lạp Cách Tạp rất thông minh. Ba tháng sau, Lạp Cách Tạp lui binh. Thắng lợi vốn là nhờ vào Long tộc. Long tộc rời đi, thực lực của An Mạt Cách Lan vẫn cường thịnh, không chịu làm nô lệ mất nước nên phản kích là tất nhiên. Làm nước xâm lược cũng không hợp lý lắm. Vậy thì thay vì lo lắng sẽ mất nước, không bằng cho làm nước thuộc địa. Ba tháng sau, Á Đức Lý Nam Hi của hoàng thất An Mạt Cách Lan phục quốc, ký kết hiệp ước bình đẳng với Lạp Cách Tạp và Vưu Ô Cát Lợi, nộp tiền bồi thường chiến tranh cho hai nước, hàng năm tiến cống Lạp Cách Tạp. Rất lâu sau đó, An Mạt Cách Lan cũng không tránh khỏi số mạng là nước thuộc địa của Lạp Cách Tạp. Thật lâu sau này mới thay đổi được cục diện này. Phòng ngủ tao nhã gọn gàng, trên giường trắng tinh, Thích Ngạo Sương đang nhắm mắt nằm. Nàng vẫn chưa tỉnh lại. Đoàn người tạm thời ở lại phòng Tạp Mễ Nhĩ. Lúc này Thích Ngạo Sương cảm thấy mình như chiếc thuyền lá, bồng bềnh trôi trong biển rộng mênh mông. Kết thúc, tất cả đều đã kết thúc… Trán nàng có cảm giác ấm áp. Là gì vậy? Lãnh Lăng Vân lẳng lặng đứng trước giường Thích Ngạo Sương, nhìn thật sâu vào gương mặt điềm tĩnh của nàng. Lãnh Lăng Vân từ từ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái trán, mặt, mũi, đôi môi của Thích Ngạo Sương. “Ngạo Sương, hãy chăm sóc mình thật tốt.” Lãnh Lăng Vân từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng ấn xuống nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại trên trán Thích Ngạo Sương. Lãnh Lăng Vân từ từ đứng dậy, sâu trong đáy mắt là quyến luyến vô hạn. Lâu vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thẳng vào lòng mình. Thì ra là, Ngạo Sương đã từ từ chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình… Nhưng tất cả đã không còn kịp. Lãnh Lăng Vân cười buồn, vươn tay đặt lên mắt phải của mình, trên tay xuất hiện một viên thủy tinh màu tím, mà tròng mắt màu tím của hắn lại trống rỗng! Lãnh Lăng Vân nhìn viên thủy tinh màu tím trên tay, không chút do dự mà đặt lên vành tai phải của Thích Ngạo Sương. Viên thủy tinh màu tím như có sinh mạng, nhẹ nhàng khảm vào trong tai nàng, trở thành một cái bông tai màu tím rất đẹp, tỏa ra ánh sáng yêu dã mê người. “Ra tay thật hào phóng.” Một giọng nói hài hước chợt vang lên. Lãnh Lăng Vân chợt quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói. Tạp Mễ Nhĩ đang khoanh tay, mỉm cười, tựa vào tường. Chiêu Tài Bảo Miêu đang ngồi trên vai Tạp Mễ Nhĩ. Bây giờ nó cực kỳ yên lặng, đôi mắt màu hổ phách lóe ra ánh sáng tăm tối, lẳng lặng nhìn tất cả trước mắt. “Tạp Mễ Nhĩ…” Lãnh Lăng Vân khẽ mở miệng, nói nhỏ ba chữ, giọng nói hơi phức tạp. “Phong ấn của ngươi được gỡ bỏ lúc nào vậy? Nhớ lại lúc nào?” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt, hỏi. “Phong ấn của ta chưa được gỡ hết.” Lãnh Lăng Vân cười khổ sở, “Ở Lạp Cách Tạp không lâu thì ta nhớ lại.” “A, rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra mình là ai rồi à?” Tạp Mễ Nhĩ không chút để ý đi lên trước, nhìn tròng mắt trống rỗng bên phải của Lãnh Lăng Vân, mỉm cười, nói: “Ngươi thật muốn cho nàng một nửa?” Lãnh Lăng Vân không nói gì, ngầm thừa nhận. “Nhớ lại tất cả nên muốn rời đi hả?” Tạp Mễ Nhĩ vuốt cái cằm xinh đẹp của mình, mỉm cười hỏi. “Trí nhớ vẫn còn đứt quãng nhưng ta đã biết thân phận của mình.” Lãnh Lăng Vân quay lại nhìn Thích Ngạo Sương đang nằm trên giường, trong mắt đầy vẻ không muốn. “Ha ha.” Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, nói: “Cho nên ngươi cho rằng với thân phận của mình thì không thể đi cạnh nàng, không bằng buông tay, không tranh giành mà tặng cho Phong Dật Hiên? Tặng cho một con người bình thường, có thể cho nàng hạnh phúc như con người?” Lãnh Lăng Vân lại im lặng. Một tia sáng hiện lên trong đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ. Ngay sau đó, bỗng nhiên một người áo đen xuất hiện trong phòng, không thèm nhìn Tạp Mễ Nhĩ một cái, mà quỳ một gối xuống trước mặt Lãnh Lăng Vân, giọng nói lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào: “Vương, chúng ta nên đi rồi.” “Rảnh thì tới đây ngồi một lát.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, thản nhiên nói. “Càn rỡ!” Người áo đen kia đứng lên, định ra tay với Tạp Mễ Nhĩ nhưng ngay sau đó cả người hắn lại run lên, nằm rạp trên đất không dám ra tay. “Chú ý giọng điệu khi nói chuyện của ngươi. Hôm nay nể mặt tiểu Vân Vân nên tha cho ngươi một mạng.” Tuy Tạp Mễ Nhĩ đang mỉm cười nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo. Người áo đen run rẩy, không dám nói câu nào. Lãnh Lăng Vân nhẹ thở dài, quay lại nhìn Thích Ngạo Sương nằm trên giường, khuôn mặt điềm tĩnh mỹ lệ, nhàn nhạt nói với người áo đen trên đất: “Đi thôi.” “Là Diêu ~” Người áo đen run rẩy nói, lẩm bẩm gì đó trong miệng. Trước mặt Lãnh Lăng Vân đang trống rỗng xuất hiện một cánh cửa không gian màu đen. Cánh cửa không gian truyền ra hơi thở khiến người ta không rét mà run. Lãnh Lăng Vân bước vào cánh cửa không gian màu đen kia, người áo đen vội vàng đi theo. Khi cánh cửa không gian sắp đóng lại, giọng nói hài hước của Tạp Mễ Nhĩ truyền vào tai của Lãnh Lăng Vân. “Lãnh Lăng Vân, ngươi cho rằng Phong Dật Hiên cũng chỉ là con người bình thường sao? Kịch hay chỉ mới bắt đầu. Ha ha…” Giọng của Tạp Mễ Nhĩ mang theo sự tà ác khiến người ta run rẩy. Sau khi Lãnh Lăng Vân nghe xong thì đôi mắt mở lớn, muốn xoay người lại nhưng chỉ thấy được nụ cười ý vị sâu xa của Tạp Mễ Nhĩ trước khi cánh cửa không gian đóng lại. Trong đôi mắt Tạp Mễ Nhĩ, một bên hiện lên ánh sáng màu đen, một bên lại hiện lên ánh sáng màu đỏ! Cánh cửa không gian đóng lại, ngăn cách Lãnh Lăng Vân và thế giới này. Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, đến gần giường, nhìn Thích Ngạo Sương vẫn chưa tỉnh lại, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười tà mị. Hắn vươn tay vuốt ve gương mặt điềm tĩnh của nàng, tự nhủ: “Ta thật sự mong đợi xem các ngươi sẽ diễn màn kịch này thế nào…” Giọng Tạp Mễ Nhĩ sâu kín như tiếng thở dài của ác ma… Trong đại sảnh của nhà Tạp Mễ Nhĩ, tất cả mọi người ngồi chung một chỗ, hưng phấn ăn mừng. Cuối cùng thì tất cả đã qua. Thích Ngạo Sương đã tỉnh, tuy vẫn còn hơi yếu. “Sao không thấy Lãnh Lăng Vân?” Ngõa Nhĩ Đa cắn thịt nướng, hỏi đầy nghi ngờ. “Hắn có việc phải xử lý nên tạm thời không tới được.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười giải thích. “Vậy sao?” Ngõa Nhĩ Đa nghi ngờ hỏi. Trong lòng Thích Ngạo Sương vẫn hơi lo lắng, từ khi nàng tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa thấy Lãnh Lăng Vân. Mà trên tai mình không hiểu sao lại có cái bông tai màu tím. Chuyện này có liên quan gì tới chuyện Lãnh Lăng Vân vẫn không xuất hiện không? “Mọi người, bây giờ tất cả đều đã kết thúc. Mọi người có thể đi làm việc mình muốn làm rồi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhìn mọi người. “Cám ơn mọi người đã giúp đỡ ta.” Lúc này Thích Ngạo Sương cũng mỉm cười, nói. “Thật là không có chuyện gì nên nói nhảm mà…” Ngõa Nhĩ Đa giựt giựt khóe miệng, bưng ly lên, vừa lòng nhấp một ngụm rượu ngọt. Thích Ngạo Sương mỉm cười, đúng là những lời này thật thừa thãi. Không cần nói cảm ơn với bọn họ. “Chuyện đã xử lý xong, ha ha. Bây giờ chúng ta có thể làm việc của mình.” Hắc Long Bản cười ha ha, đứng lên, “Ta phải trở về mạch rồng rồi. Chúng ta sẽ thường đến thăm mọi người.” Chúng ta? Mọi người chú ý tới cách dùng từ của Hắc Long Bản. Câu cuối cùng là “chúng ta” mà không phải “ta”. Hắc Long Bản cười vô sỉ, nhìn Hạ Thiên đang ăn trái cây bên cạnh, không nói gì. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Hạ Thiên. Hạ Thiên nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, hỏi rất thật thà: “Sao vậy? Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?” “Ta và Sở Tâm cũng phải đi. Ta đã đồng ý sẽ đưa nàng tới quê hương của ta để xem một chút.” Đông Phong Hầu lúc này cũng mỉm cười, nói. Đông Phong Hầu có dáng dấp yêu nghiệt, là mỹ nam tử, cuối cùng cũng đi với Kiều Sở Tâm. Thật lâu sau này cũng bị Kiều Sở Tâm đuổi theo đánh cũng chỉ vì dung mạo tuyệt thế vô song này, đi tới đâu cũng gieo họa khiến Kiều Sở Tâm ghen không ít. Tuy những lần ghen này đều oan uổng, bởi vì Đông Phong Hầu không chọc ghẹo ai, đều là do những người mê trai đó tự động tới cửa. Vương tử của tinh linh Áo Tư Kháp cũng hờ hững nói sẽ trở về rừng Tinh Linh. Tạp Mễ Nhĩ đã trả Thí Thiên lại cho hắn. Bây giờ Ngõa Nhĩ Đa là Đại Trưởng Lão của Thần điện Trật Tự. Tập Ít Kỳ và Tập Ít Tư cũng đi theo để được ăn uống miễn phí. Hai huynh muội Lý gia dĩ nhiên là muốn Thích Ngạo Sương và Lạp Tây Á về Lý gia, ở cùng bọn họ. Tẫn Diêm tất nhiên cũng đi theo. Lãnh Lăng Vân vẫn không xuất hiện, Tạp Mễ Nhĩ giải thích với Thích Ngạo Sương là Lãnh Lăng Vân quả thật có chuyện phải xử lý, xong sẽ đến tìm nàng. Tuy Thích Ngạo Sương sinh nghi trong lòng nhưng không biết phải tìm Lãnh Lăng Vân thế nào nên chỉ có thể tạm tin lời của Tạp Mễ Nhĩ. Khắc Lý Phu và Lao Nhĩ chuẩn bị du lịch khắp nơi, sau đó sẽ tìm một chỗ ẩn cư. Từ đầu đến cuối Thủy Văn Mặc không nói câu nào, thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Thiên. Phong Dật Hiên im lặng ngồi cạnh hắn. Bạch Đế và Hắc Vũ không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn tất cả trước mắt. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Mọi người hẹn hai năm sau sẽ tụ họp tại nhà của Tạp Mễ Nhĩ. Ngoại thành, Đông Phong Hầu gọi ra một con thú ăn cỏ, mang theo Kiều Sở Tâm, ngồi lên, tạm biệt mọi người rồi rời đi. Hắc Long Bản hóa thành nguyên hình, để Hạ Thiên ngồi lên lưng hắn, lưu luyến mọi người rồi rời đi. Thủy Văn Mặc không tới tiễn mà đi một mình. Hắn đi du ngoạn bốn phương. Những người còn lại thì về Lạp Cách Tạp. Xe ngựa đã chờ sẵn, Lạp Tây Á và Tẫn Diêm, Chu Đế lên xe ngựa, chờ Thích Ngạo Sương tạm biệt Tạp Mễ Nhĩ. Phong Dật Hiên đang hơi mất hồn đứng cách đó không xa. Hắn còn đang nhớ tới Thủy Văn Mặc đã rời đi một mình. “Ngươi không đi cùng ta thật à?” Thích Ngạo Sương nhìn gương mặt mỉm cười của Tạp Mễ Nhĩ, nhẹ giọng hỏi. “Ha ha, chúng ta sẽ gặp lại.” Tạp Mễ Nhĩ hỏi một đằng trả lời một nẻo. Chiêu Tài Bảo Miêu đứng trên vai Thích Ngạo Sương, nhàm chán ngáp một cái. “Vậy thì được. Có chuyện gì thì tới Lạp Cách Tạp tìm ta.” Thích Ngạo Sương gật đầu. Thật ra thì điều Thích Ngạo Sương muốn biết nhất chính là thân phận của Tạp Mễ Nhĩ. Nhưng nàng biết Tạp Mễ Nhĩ không muốn nói thì nàng có hỏi cũng chẳng được gì. Tạp Mễ Nhĩ lại cười, không trả lời Thích Ngạo Sương mà quay lại nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ, lạnh nhạt nói: “Các ngươi nếu không đi thì không kịp đâu!” “Cái gì?” Thích Ngạo Sương nhìn sắc mặt của Bạch Đế và Hắc Vũ. Lời của Tạp Mễ Nhĩ là có ý gì? “Ha ha.” Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, đột ngột nói: “Đi đi, tiểu Ngạo Sương. Lớn nhanh một chút. Nơi này không thích hợp để ngươi phát triển.” Rốt cuộc là đang nói gì vậy? Thích Ngạo Sương khẽ cau mày. Cách cư xử của Tạp Mễ Nhĩ hôm nay rất lạ. Rốt cuộc là có ý gì? Tạp Mễ Nhĩ không trả lời mà chỉ nhẹ vung tay lên trong nháy mắt. Một luồng ánh sáng trắng liền bao phủ lấy ba người Thích Ngạo Sương, Bạch Đế và Hắc Vũ. Không ai phản ứng kịp, ánh sáng trắng lướt qua, ba người cứ như vậy mà biến mất tại chỗ. Phong Dật Hiên cách đó không xa kinh hãi, vọt tới. Tạp Mễ Nhĩ bay lên, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị. “Tạp Mễ Nhĩ! Ngươi làm gì vậy?” Hai huynh muội Lý gia và Tẫn Diêm, Lạp Tây Á cũng vọt tới, trợn mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ. “Nàng nên tới chỗ của nàng. Mà các ngươi không có thực lực và tư cách để đi theo nàng. Hãy sống tốt cuộc sống của các ngươi. Nể mặt mũi nàng, ta sẽ không giết các ngươi.” Trên mặt Tạp Mễ Nhĩ lại là nụ cười dịu dàng thường ngày nhưng lời từ miệng lại lạnh lẽo như vậy. Có ý gì? Mọi người vừa giận vừa sợ. Phong Dật Hiên chuẩn bị ra tay. “Chậc chậc.” Tạp Mễ Nhĩ thở dài, ngay sau đó lại xuất hiện như quỷ mị sau lưng Phong Dật Hiên, cầm cổ tay hắn khiến hắn không thể động đậy được. Giọng nói sâu kín như ác ma của Tạp Mễ Nhĩ vang lên bên tai hắn: “Ngươi hãy mau tỉnh lại đi. Hành động như thế rất không phù hợp với thân phận của ngươi. Đừng gấp, ngươi sẽ gặp được nàng. Ha ha, tặng ngươi món quà trước khi chia tay.” Ngón tay Tạp Mễ Nhĩ nhẹ nhàng điểm lên gáy Phong Dật Hiên, sau đó không còn động tĩnh nữa. Phong Dật Hiên kinh ngạc trước thực lực của Tạp Mễ Nhĩ, càng thêm kinh ngạc hơn với lời hắn nói. Vừa định quay lại hỏi Tạp Mễ Nhĩ thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy mà biến mất như không khí. Chuyện thay đổi quá mức quỷ dị và đột ngột. Thích Ngạo Sương và Bạch Đế, Hắc Vũ cứ như thế mà biến mất. Tạp Mễ Nhĩ cũng biến mất. Lãnh Lăng Vân không có tin tức. Đoàn người Lạp Tây Á vô cùng hoảng hốt, tìm kiếm tung tích của Thích Ngạo Sương. Phong Dật Hiên cúi đầu đứng yên, đôi mắt vốn đen nhánh nhưng lúc này lại hiện ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị. Tạp Mễ Nhĩ đứng trên không, cười híp mắt. Kịch hay, lúc này mới bắt đầu. Thích Ngạo Sương và Bạch Đế, Hắc Vũ đã tới một thế giới khác. Bạch Đế và Hắc Vũ trầm mặt, nhìn mọi thứ trước mặt. Lại trở về đây lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]