“Có chuyện gì vậy?!” Sắc mặt Phong Dật Hiên tái nhợt, vọt tới. Không có ai! Không có bóng dáng của Ngạo Sương!
Sắc mặt của Bạch Đế và Hắc Vũ càng tái hơn. Bởi vì bọn họ có khế ước với Ngạo Sương. Nhưng lúc này bọn họ không thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng! Điều này nói lên cái gì? Bọn họ không dám nghĩ, cũng không dám nói. Không thể nào! Sao có thể được?!
Lãnh Lăng Vân ngơ ngác nhìn đống đổ nát trước mặt, tay khẽ run lên. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ bọn họ ra tay? Không thể nào! Nếu bọn họ muốn mình đi theo họ, đã đồng ý với mình thì sẽ không lại làm chuyện gây tổn thương đến nàng! Nhưng, bây giờ đã xảy ra chuyện gì?
Đôi mắt Tẫn Diêm đã không còn tiêu cự. Tiểu thư, tiểu thư ở đâu? Lạp Tây Á nổi điên, vọt vào: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ đang ở đâu? Tỷ tỷ!!”
Dường như mọi người lâm vào sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng thì một giọng nói hài hước vang lên trên trời: “Ai da, thật là nguy hiểm. Ta chậm chút nữa thì các ngươi sẽ không được gặp tiểu Ngạo Sương đáng yêu nữa rồi.” Lúc này Bạch Đế và Hắc Vũ mới hơi yên lòng, bởi vì qua khế ước bọn họ đã cảm nhận được sự tồn tại của Thích Ngạo Sương.
Mọi người ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịu dàng bế Thích Ngạo Sương đứng trên không trung. Mà Thích Ngạo Sương đã hôn mê.
Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi hạ xuống, mọi người căng thẳng vây lại.
“Được rồi, không sao đâu.” Tạp Mễ Nhĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nang-tuyet-sac/1520036/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.