🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trời trong nắng ấm, hòn đảo yên bình. Bến tàu rộn ràng nhộn nhịp.
Một tòa thành phồn hoa đang chào đón ánh nắng ban mai rực rỡ.
"Tại sao lại là ta?" Đông Phong hầu yêu nghiệt ngồi bệt trên mặt tất cả đều là uất ức. Mà hắn giờ phút này lại mang thân phận một thiếu nữ tuyệt đại. Dược thủy biến thân của mọi người đã mất tác dụng, cho nên tạm thời đợi tại lữ điếm chờ tin tức của bọn họ.
Giờ phút này Thích Ngạo Sương và Đông Phong Hầu lẳng lặng ngồi ở quảng trường bên cạnh suối phun, cùng một số người, cầm trên tay bánh bao, đút cho chim biển đang đậu trên đất. 
Dược thủy biến thân trên người của Thích Ngạo Sương cũng đã đến hạn, biến trở về là nữ nhân. Chỉ là nàng giờ phút này màu vàng trên tóc là do đội tóc giả, không có Lý Khắc Phu thay đổi màu tóc và màu sắc con ngươi bằng dược thủy, cũng chỉ có thể làm như thế.
"Bởi vì ngươi xinh đẹp nhất." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói một câu.
"Ta tình nguyện không xinh đẹp." Đông Phong hầu vẻ mặt đưa đám, tại sao mỹ nhân kế lại do hắn thực hiện? Trong lòng tự nhủ hắn là nam nhân thứ thiệt a! Để cho hắn giả trang thành nữ nhân tới nơi này quyến rũ Tiết Long Phi, tại sao, đây là vì cái gì? 
"Ở đây chờ, một hồi nữa Tiết Long Phi sẽ đi qua nơi này." Thích Ngạo Sương đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo.
"Ngươi chỉ cần xâm nhập vào đi hỏi thăm nhân ngư công chúa ở nơi nào là được." Thích Ngạo Sương nói tới chỗ này, đối với Tiết Long Phi này rất là khinh bỉ. Tối hôm qua nàng cũng định đi Phủ Thành Chủ dò thăm chỗ ở công chúa nhân ngư, nhưng lại bị hậu cung khổng lồ kia làm cho câm nín. Cái phủ này thật làm cho người ta chậc lưỡi hít hà, tất cả mọi nơi đều cơ hồ giống nhau như đúc, phải tìm được công chúa nhân ngư, thật sự là một chiến tích vĩ đại. Tiết Long Phi đáng chết, mỗi vị thiếp thất hắn ta lại xây dựng một tràng viện. Nghe nói hậu cung của Tiết long phi sống chung rất hài hòa, Đông Phong Hầu xâm nhập vào đi hỏi thăm tình hình sẽ rất đơn giản.
Thấy Thích Ngạo Sương phải đi, Đông Phong Hầu hoảng loạn hét lên: "Ngộ nhỡ tên kia đòi hỏi ta cái này cái kia, ta nên làm thế nào đây?" "Ngươi yên tâm, Tiết Long Phi chưa bao giờ miễn cưỡng nữ nhân." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng bỏ lại một câu, tiếp tục đi về phía trước.
Đông Phong hầu trơ mắt nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trong lòng đau khổ cực kỳ.
Thích Ngạo Sương xoay người rời đi, trước mắt lại chợt thoáng qua một cái bóng, chặn lại đường đi của nàng. Thật là nhanh! Thích Ngạo Sương khẽ kinh hãi tốc độ của người trước mắt.
"Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi có vinh hạnh mời nàng uống ly trà hay không đây?" Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, giật nảy mình. Giọng nói y hệt nhan sắc, tóc vàng nhẹ nhành xõa xuống, bờ môi mỏng mà khêu gợi. Dung nhan tuyệt thế như vậy lại là một người đàn ông, thật đúng là thật lãng phí. Nhìn người trước mắt dung nhan tuyệt thế, y phục cao quý, còn có phương thức làm quen với nữ nhân như vậy, Thích Ngạo Sương lập tức hiểu rõ thân phận của người tới đây. Hắn chính là tên Thành chủ phóng đãng không kiềm chế. Tiết Long Phi!
Chỉ là, đối tượng hắn tiếp cận không phải Đông Phong Hầu, mà là Thích Ngạo Sương. Nam tử trước mắt mỉm cười làm cho người ta cảm thấy giống như tắm rửa gió xuân, Thích Ngạo Sương không thể không thừa nhận, nam tử này, xác thực rất có khí chất. Hắn là một nam tử rất có sức quyến rũ. Có lẽ nhân ngư công chúa chính là bị mất hồn khi chìm trong nụ cười tựa như gió xuân của hắn.
Thích Ngạo Sương chậm chạp không nói gì, Tiết Long Phi lại mỉm cười nói ra câu khiến sắc mặt Thích Ngạo Sương chợt biến: "Ngươi không phải là một mực chờ ta sao? Tại sao bây giờ lại không nói gì vậy?"
Lòng của Thích Ngạo Sương chợt trầm xuống, lui về phía sau, lạnh lùng nhìn Tiết Long Phi trên mặt hắn vẫn mỉm cười như thế. Xem ra nàng đã quá xem thường người đàn ông này rồi!
"Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, lần đầu tiên gặp mặt, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Xin tự giới thiệu mình, ta là Tiết Long Phi." Mắt Tiết Long Phi sáng quắc nhìn thiếu nữ trước mắt. Đây chính là thiếu nữ đã cho thần điện Quang Minh một kích trí mạng sao? Là người mà thần điện Quang Minh không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ bằng được?
Ánh mắt của Thích Ngạo Sương khẽ trầm xuống, đối phương đã biết thân phận của mình rồi!
Tiết Long Phi đùa giỡn cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ngươi nhất định đang tò mò ta làm sao mà biết được thân phận của ngươi. Ha ha, ngươi ở đây còn các bằng hữu của ngươi giờ phút này ở lữ điếm cũng có thể đang giao đấu cùng Thần điện và người của tổ chức Hắc Điện.
“Hiện tại, chỉ còn trận chiến của hai chúng ta." Tiết Long Phi đáy mắt hiện lên tia hưng phấn. Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, người thiếu nữ này, vốn là hắn chưa bao giờ để ý nàng là ai, nhưng khi nàng cùng thần điện Quang Minh đánh một trận kia, hắn liền chú ý tới người thiếu nữ này. Thế mới biết, nàng vốn là đại tiểu thư hoa si ngu ngốc nhảy một cái trở thành thiên tài, trở thành thần đồng của đế quốc An Mạt Cách Lan, chủ tế của thần điện Quang Minh. Cuối cùng lại chống lại thần điện Quang Minh, Giáo Hoàng và 12 Đại Giáo Chủ, thực lực như vậy, thật để cho hắn vẫn luôn nhớ không dứt, muốn cùng thiếu nữ trước mắt đánh một trận.
Thích Ngạo Sương khóe mắt nghiêng mắt nhìn, lại thấy Đông Phong Hầu giờ phút này đang cải trang làm nữ nhân lại bị thiếu nữ nào đó đuổi cho chạy náo loạn. Thích Ngạo Sương ngạc nhiên, đây là chuyện gì xảy ra? Đông Phong Hầu không phải Triệu Hoán Sư sao? Vì sao hiện tại chật vật như vậy?
"Nghề nghiệp của người thiếu nữ kia là khắc tinh của Triệu Hoán Sư. Hắn không cách nào cho gọi ma thú giúp cả." Tiết Long Phi nhàn nhạt nói một câu giải thích rõ tình huống trước mắt của Đông Phong Hầu ra sao. 
Kháo!
Thích Ngạo Sương khó chịu thốt lên một tiếng, mắt lạnh nhìn nam tử trước mắt. Xem ra, Tiết Long Phi đã sớm bố trí xong tất cả. Người đàn ông này, quả nhiên không đơn giản!
Mà giờ khắc này trên quảng trường người dân đã biến mất không thấy, nhưng họ cũng đang ở đây, cũng chưa đi xa, rất nhiều người đứng ở nơi xa trên lầu cao ngắm nhìn bên này. Nhiều người vây lượn ở chung quanh quảng trường.
"Thành Chủ Đại Nhân vô địch!" "Thành Chủ Đại Nhân cố lên!"
"Thành Chủ Đại Nhân đệ nhất thiên hạ!"
Chợt, chung quanh sôi động hẳn lên, tiếng hoan hô và âm thanh cổ vũ vang lên liên tiếp. Tiết Long Phi híp mắt giơ tay lên đáp lại, mặt dáng vẻ hưởng thụ.
Xem ra, người này chẳng những hoa tâm mà còn rất tự luyến. Hơn nữa phản ứng của người dân ở đây hình là đến xem trận đấu, Tiết Long Phi hình như nóng lòng cùng thiếu nữ này quyết đấu, cũng thích được người dân tới quan sát hắn thắng lợi nhằm thỏa mãn hư vinh của hắn. Càng nhìn ra họ đối với hắn đều là sùng bái tới mù quáng rồi.
"Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, đến đây đi. Cho ta xem xem ngươi có hay không cường hãn giống như trong truyền thuyết, hi vọng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng." Tiết Long Phi trầm giọng nói, mà trên mặt của hắn trong nháy mắt đã thu lại nụ cười. Khí thế tản ra làm cho người khác khiếp sợ. Hắn chậm rãi giơ tay lên, trong tay chợt xuất hiện một thanh bảo kiếm kim quang bắn ra bốn phía. Tiết Long Phi cứ như vậy lẳng lặng đứng nghiêm ở nơi đó, hơi thở vững như bàn thạch khiến Thích Ngạo Sương không thể xem thường.
Tiết Long Phi! Là cao thủ! Nước Tư Duy Nặc cũng có thiên tài như vậy! Cái chính là hắn mới có hai mươi bảy tuổi, cũng đã có tu vi như vậy, cũng coi như có thành tích đáng kể.
Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, cười lạnh một tiếng, trên tay loáng một cái, Thương Lan kiếm đã nắm chặt.
Tiết Long Phi nhìn Thương Lan kiếm trong tay Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, thầm than trong lòng, quả là một thanh tuyệt thế bảo kiếm.
Gió biển thổi qua, tóc hai người tung bay. Ánh mắt của hai người đột nhiên sắc bén hẳn lên, một khí thế vô hình lan tràn ra.
Trên mặt đất chim biển đang tìm kiếm thức ăn toàn bộ bay lên bầu trời, giữa không trung rơi xuống ít lông vũ trắng noãn. Tung bay ở trước mắt của hai người. Trong nháy mắt, tình thế hết sức căng thẳng.
Thích Ngạo Sương và Tiết Long Phi cứ như vậy lạnh lùng đôi co.
Hai người cũng cố khống chế hơi thở bén nhọn của mình không để cho hơi thở kinh người này lan đến gần người dân chung quanh. Đáy mắt Tiết Long Phi thoáng qua một tia khen ngợi không dễ dàng phát giác. Trong lòng càng thêm sáng tỏ, xác định suy đoán của mình.
"Thành Chủ Đại Nhân, thiên hạ vô địch!" " Thành Chủ Đại Nhân là nhất ~~"
Chung quanh quảng trường truyền đến hàng loạt tiếng thét chói tai, đó là của các thiếu nữ sùng bái ái mộ Tiết Long Phi. Ở trong lòng bọn hắn Thành Chủ Đại Nhân là bách chiến bách thắng, không có bất kỳ chuyện gì có thể làm khó Thành Chủ Đại Nhân của bọn họ.
Vù.
Vào giờ khắc này, hai người đồng thời đột nhiên nhảy lên, bảo kiếm trong tay đều phát ra ánh sáng, tia sáng chói mắt làm cho không người nào có thể mở mắt ra.
Hai tàn ảnh trên không trung đụng vào nhau. Oanh tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên.
Cả quảng trường giống như cũng run rẩy. Không! Cả hòn đảo giống như cũng run rẩy theo.
Đám người kia cũng bưng kín lỗ tai, tiếng nổ ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc. Tất cả chung quanh hình như đều khẽ run, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Trong không trung hai tàn ảnh tách ra, hai người đều lui trở về tại chỗ.
Thích Ngạo Sương mắt lạnh nhìn nam tử trước mặt, mà Tiết Long Phi cũng là mặt không đổi sắc nhìn thiếu nữ trước mắt.
Thực lực ngang nhau?!
Chung quanh quảng trường người dân cũng trừng to mắt mà nhìn xem tình cảnh trước mặt. Chung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Người thiếu nữ kia lại có thể cùng Thành Chủ Đại Nhân có thực lực ngang nhau? Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là nồng nặc không thể tin. Làm sao có thể?
Sau một khắc, mái tóc màu vàng trên đầu của thiếu nữ đang đứng yên bay xuống đất, lộ ra một mái tóc xinh đẹp đen nhánh như mực. Tóc vàng trên mặt đất rõ ràng có vết đao chém.
Ồn ào
Tiếng hoan hô nhất thời xông thẳng lên trời, đinh tai nhức óc. "Thành Chủ Đại Nhân!"
"Thành Chủ Đại Nhân!" "Vô địch! Vô địch!"
Tiếng hoan hô của người dân cơ hồ đem hai người bao phủ trong quảng trường.
Vậy mà, sau một khắc, Tiết Long Phi phù một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người thân hình không vững, té xuống. Tiết Long Phi chợt đem kiếm cắm trên mặt đất, ổn định thân hình.
Tiếng hoan hô chấn động bị ngừng lại.
Cả quảng trường câm như hến, tất cả mọi người không thể tin Thành chủ vô địch của họ giờ phút này lại bị bức tới tình trạng như vậy. Thành Chủ Đại Nhân thua sao? Ở trong lòng bọn họ Thành Chủ Đại Nhân vĩnh viễn vô địch vào giờ khắc này lại thua? Bại bởi người thiếu nữ kia? Tầm mắt mọi người cũng tập trung trên người thiếu nữ tóc đen.
Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc đen nhánh của Thích Ngạo Sương tung bay theo gió, gương mặt tinh xảo vô song tất cả đều là băng lãnh cùng cao ngạo. Nàng cứ như vậy đứng lẳng lặng ở nơi đó, mà cũng tạo ra một uy hiếp vô cùng mạnh mẽ.
"Ngươi rất mạnh, nhưng chưa đủ." Giọng nói lạnh lẽo của Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng vang lên, lại giống như ác mộng vang lên ở trong lòng của tất cả mọi người. 
"Ngươi quả nhiên rất mạnh." Tiết Long Phi vươn tay xoa xoa vết máu nơi khóe miệng mình, nhàn nhạt mà nói ra.
"Chết hay là sống?" Thích Ngạo Sương mắt lạnh nhìn nam tử trước mắt mặt không đổi sắc lạnh giọng hỏi.
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.