🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Bị ai cướp đi?" Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của Nhân Ngư Vương.
Nhân Ngư Vương chần chừ, cắn cắn răng, dù sao hôm nay cũng đã mất mặt, thôi thì.
"Là bị một người cướp đi." Sắc mặt của Nhân Ngư Vương càng ngày càng khó coi, cắn răng nói: "Tên là Tiết Long Phi." Cái tên này cho dù hóa thành tro Nhân Ngư Vương cũng không quên, nhân loại liều lĩnh đó cướp đi Thần Khí. Nhưng ông hận cũng không phải chỉ vì chuyện này.
"Tất cả lui ra.!" Nhân Ngư Vương phất tay khiến những thị vệ người cá vất vả nhếch nhác bò dậy lui xuống.
Những người cá sợ hãi liếc nhìn Thích Ngạo Sương, sau đó im lặng lui xuống. Nháy mắt, trong đại điện chỉ còn Nhân Ngư Vương, Nhân Ngư Vương Hậu và Thích Ngạo Sương.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra?" Thích Ngạo Sương nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Nhân Ngư Vương, biết chuyện này không đơn giản. Thần khí bị loài người trộm?
"Thật ra thì, chúng tôi biết món thần khí đó, nếu không tập hợp đủ bộ thì cũng chỉ là đồ trang sức mà thôi. Mà chúng tôi thì không có cách nào để tìm kiếm đủ bộ được. Cho cái Kim Quan đó chúng tôi đã đưa cho con gái của mình." Trên mặt Nhân Ngư Vương xuất hiện tức giận, một lúc không nói ra lời.
Nhân Ngư Vương nhẹ than thở: "Nói đi cũng phải nói lại. Con gái của chúng tôi trong nhất thời ham chơi đã mang theo nó lên trên mặt biển, lại gặp một con người. Nhân loại tên là Tiết Long Phi. Hắn đã mang con gái chúng tôi đi, và mang theo Kim Quan!"
"Người kia đoạt con gái các ngươi? Coi trọng dung mạo của nàng?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Nhân Ngư Vương và Nhân Ngư Vương Hậu có chút lúng túng, một lúc lâu 2 người mới yếu ớt nói: "Con gái bất hiếu, nàng từ bỏ Tộc Nhân Ngư theo tên nhân loại đó! Chúng ta không nên sinh ra thứ bất hiếu đó."
Thích Ngạo Sương lập tức hiểu, chỉ sợ là sức quyến rũ của nam tử kia quá lớn, Công chúa Nhân Ngư không cách nào ngăn cản được sức quyến rũ, cho nên tự nguyện đi theo nam nhân kia. Thật ra thì chuyện này không có gì đáng cười.
"Tiết Long Phi là ai?" Thích Ngạo Sương nhíu mày nhàn nhạt hỏi.
"Là một Thành chủ thành của Tư Duy Nặc. Xấu xí vô cùng, vô cùng tà ác, hạ lưu vô sỉ, đặc biệt vơ vét mỹ nữ khắp nơi. Thành của hắn nằm trên hòn đảo. và 18 hòn đảo xung quanh đều thuộc phạm vi quản lý của hắn." Nhân Ngư Vương cắn răng nghiến lợi nói.
Trong lòng Thích Ngạo Sương biết, những lời này của Nhân Ngư Vương, không đáng tin. Nhưng nếu thật Tiết Long Phi là người như Nhân Ngư Vương nói, thì sao Công Chú Nhân Ngư lại coi trọng hắn?
Bây giờ không biết Thần Khí ở nơi nào, cũng không nên dây dưa ở đây nữa. Bây giờ cần làm là tìm cho ra Công Chú Nhân Ngư. "Con gái của các ngươi hình dáng như thế nào?" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt hỏi: "Cái thành đó ở đâu?"
"Đây, Đây là bức họa của con gái ta." Nhân Ngư Vương lấy một mặt dây chuyền là một bông tai từ trên cổ xuống, đi tới, đưa cho Thích Ngạo Sương: "Thành kia gọi là Kiếu Bất Kì, từ đây đi thẳng về phía đông sẽ thấy, thấy là biết ngay.!"
Thích Ngạo Sương nhìn vào tấm hình trên bông tai, bên trong là một cô gái đang cười nghiên nước nghiên thành. Trên đỉnh đầu của nàng có một vương miện phát sáng, chắc đây là Thần Vũ rồi. Đặc biệt khi nó trong nước càng rõ, bức họa này là đo Ma pháp tạo thành. Nói cách khác, Công chúa nhân ngư bỏ trốn, mang theo Thần Vũ bỏ trốn, chứ không phải bị đoạt mất. Cho nên thái độ của Nhân Ngư Vương và Nhân Ngư Vương Hậu mới kì quái như thế.
"Uh, Đã biết." Thích Ngạo Sương trả lại dây chuyền cho Nhân Ngư Vương, Nhân Ngư Vương lại khoát tay nói, "Nếu như ân nhân tìm con gái bất hiếu của ta, hay đưa vật này cho nó, nói cho nó biết chúng ta với nó không còn quan hệ gì nữa."
Thích Ngạo Sương nhìn bông tai trong tay mình, lại nhìn ánh mắt ưu thương Nhân Ngư Vương Hậu, trước mắt chợt xuất hiện hình ảnh nụ cười cuối cùng của Khải Sắt Lâm dịu dàng đau lòng. Thích Ngạo Sương nắm chặt hoa tai, lạnh lùng nói: "Nếu như vậy, ta giúp các ngươi giết chết con gái bất hiếu của các ngươi."
Thích Ngạo Sương xoay người đi.
"Đợi đã...!" Giọng nói hoảng hốt của Nhân Ngư Vương Hậu.
"Cái gì?" Thích Ngạo Sương ngừng lại, nhưng không quay đầu lại, giọng nói lạnh lẽo: "Vương Hậu muốn ta đem thi thể con gái người về đây? Thế thì rất phiền quá, đến lúc đó ngươi kêu người lên bờ biển, ta sẽ cho người đưa thi thể cho ngươi.!"
"Không, đừng làm như thế!" Nhân Ngư Vương Hậu kêu lên.
Trong lòng Thích Ngạo Sương nhẹ than thở, tình thương của mẹ, vĩnh viễn đều như thế.
"Không, không nên làm tổn thương nó." Nhân Ngư Vương Hậu đuổi theo, khuôn mặt vội vàng và cầu khẩn.
"Yên tâm, nàng sẽ không làm tổn thương nàng mà sẽ khiến nàng trở lại bên cạnh ngươi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt phất tay, cưỡi Ma thú bơi về phía trước. Tiết Long Phi, là người như thế nào, lại có thể khiến đường đường là Công chúa Nhân Ngư mà lại vừa gặp đã thương hắn, bỏ cha mẹ bỏ tộc Nhân Ngư đi theo hắn.
Nhân Ngư Vương Hậu kinh ngạc nhìn bóng lưng của Thích Ngạo Sương, thật mới hồi phục tinh thần, không biết vì sao, nàng tuyệt đối tin tưởng lời nói của Thích Ngạo Sương, không có bất kỳ lý đo nào. Trong lòng Nhân Ngư Vương dâng lên ý nghĩ, thiếu niên nhân loại này có thể tìm con gái hắn trở về!
Thích Ngạo Sương đi thẳng một đường ra khỏi thành Nhân Ngư, tụ tập cùng mọi người. Vừa thấy bóng dáng của Thích Ngạo Sương xuất hiện ở cửa thành mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Ngạo Sương, như thế nào? Có lấy được Thần Vũ không?" Kiều Sở Tâm tiến đến vội vàng hỏi.
Thích Ngạo Sương xả giận, nhìn Đông Phong Hầu nói: "Kêu con bò Mu Mu vào trong rồi hãy nói."
Đông Phong Hầu chỉ huy con bò Mu Mu nuốt mọi người vào một lần nữa. Vào bên trong thân thể con bò, mọi người xuống khỏi Ma thú cưỡi, Đông Phong Hầu phất tay đem đem chiếc loa cùng những con Ma thú trở về, mọi người chờ câu trả lời của Thích Ngạo Sương.
"Thần khí không có trong tay bọn họ, ở trong tay Công Chú Nhân Ngư, nhưng công chúa đã bỏ trốn theo một nam nhân." Vẻ mặt Thích Ngạo Sương bình tĩnh nói, đưa bông tay ra cho mọi người xem: "Đây chính là công chúa nhân ngư, chúng ta phải tìm được nàng mới có thể lấy được Thần Khí."
Bỏ trốn?!!
Mọi người ngạc nhiên, hai mắt nhìn nhau.
Công chúa Nhân Ngư bỏ hết tất cả bỏ trốn cùng một nam nhân à, đây là chuyện gì?
"Bỏ trốn với Tiết Long Phi. Nhân Ngư Vương nói hắn là một Thành chủ của Tư Duy Nặc, ở trên một hòn đảo. Đi thôi, chúng ta đi tìm hắn." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói.
"Tiết Long Phi?" Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày. Mặc dù lực lượng của Thần điện Quang Minh ở Tư Duy Nặc không nhiều, nhưng tình hình ở đây Lãnh Lăng Vân cũng biết được ít nhiều.
"Ngươi biết, người này à?" Phong Dật Hiên hỏi.
"Uh. Có nghe nói qua." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói: "Người này", Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, nhìn bức họa trong tay Tập Ít Kì nghi ngờ.
"Có vấn đề gì?" Thích Ngạo Sương hỏi.
"Người này, văn võ song toàn, danh vọng ở Tư Duy Nặc rất cao, hắn không chịu ràng buộc,  Thành trì hắn quản lý rất phồn hoa, cách hắn quản lý kinh doanh cũng rất tốt. Nghe nói...... " Lãnh Lăng Vân dừng một chút chần chờ nói "nghe nói người này tướng mạo tuấn mỹ, thực lực rất mạnh, diễn hình của một công tử hoa tâm. Có rất nhiều vợ. Nhưng mà, vẫn có rất nhiều thiếu nữ muốn theo hắn." Cái này Nhân Ngư Vương có nói qua. Xem ra Nhân Ngư Vương rất phẫn hận với người này nên nói xấu người ta mà.
"A, Lãnh thiếu, ngươi biết bói toán à? Sao chuyện gì ngươi cũng biết hết?" Tập Ít Kì hài hước hỏi. Những lời nói vừa rồi tuyệt đối không giống với phong cách của Lãnh Lăng Vân.
"Những thứ này, Thần điện Quang Minh có ghi lại." Sắc mặt của Lãnh Lăng Vân khẽ biến. Thần Điện Quang Minh đã ghi lại những điều này, có thể thấy thực lực của người này ảnh hưởng tới Tư Duy Nặc rất lớn. Thần Điện ghi lại điều này là có đạo lý của nó chứ không phải là ngẫu nhiên.
Lời nói Lãnh Lăng Vân vừa dứt, sắc mặt của mọi người cũng khẽ biến, đều cùng một dáng vẻ suy tư.
Nam tử hoa tâm? Nói như vậy, là một hoa hoa công tử hả? Đường đường một Công Chúa lại bỏ trốn cùng hắn. Người này, không đơn giản. Thính Ngạo Sương cầm lấy dây chuyền từ tay Tập Ít Kì lạnh nhạt nói: "Người này, tuyệt đối không đơn giản. Thực lực không đoán được. Nếu như thân phận của chúng ta bại lộ, tổ chức Hắc Diện sẽ rất nhanh tìm đến."
Nói đến tổ chức Hắc Diện, Thích Ngạo Sương khẽ cau mày. Thế lực của cái tổ chức này đến cùng lớn bao nhiêu?
"Chúng ta vẫn đi về phía đông, Đông Phong Hầu." Thích Ngạo Sương nói với Đông Phong Hầu.
"Uh" Đông Phong Hầu đáp, đi về phía trước nói với con bò Mu Mu.
Tiết Long Phi...... Ánh mắt Thích Ngạo Sương hơi trầm xuống, nàng làmcách nào để lấy vật kia còn có vị Công chúa kia nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.