Tuy lời của Thẩm Thư còn chưa nói xong nhưng Thẩm An cũng đã hiểu ý cậu.
"Con cảm ơn chú Hàn ạ." Thẩm An nhỏ giọng đáp lại, trong giọng nói còn có vài phần nghẹn ngào. Vừa nãy mới khóc một buổi nên đã khàn cả giọng.
Nói xong câu đó Thẩm An lại vùi đầu vào trong ngực Thẩm Thư, không dám nhìn Hàn Tử Việt.
Không biết vì sao mà Thẩm Thư cảm thấy bầu không khí trong xe lập tức cứng đờ, cậu cảm giác khí áp quanh thân Hàn Tử Việt dường như thấp xuống, có lẽ là bởi vì Thẩm An đã gọi anh là chú.
Tuy nhiên, trên mặt Hàn Tử Việt cũng không biểu hiện ý không vui ra ngoài, thậm chí còn đáp lại Thẩm An: "Không cần cảm ơn."
Ngữ khí cũng không khác gì với ngày thường. Nhưng Thẩm Thư vẫn cảm thấy Hàn Tử Việt chắc hẳn đã tức giận.
Trong xe lập tức rơi vào trầm mặc.
Thẩm Thư ôm Thẩm An trong tay, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện trong quá khứ. Về cậu, về Hàn Tử Việt, về Thẩm An, còn có những gì vừa xảy ra ở trường học.
Sau đó Thẩm Thư nhìn Thẩm An đang ngủ gà ngủ gật trong ngực mình, nhìn đến khuôn mặt còn non nớt của cậu nhóc, cả bộ dáng "hung ác" để bảo vệ cậu trong văn phòng.
Lòng Thẩm Thư cuối cùng cũng đã có quyết định.
"Tôi..." Thẩm Thư tạm dừng một chút, sau đó hít sâu một hơi rồi nói tiếp.
"Tôi đáp ứng đề nghị ngày hôm đó của anh, Hàn Tử Việt." Thẩm Thư nói xong câu đó liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-hon-tieu-thu-ngan-nhi-thang/3580761/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.