Chỉ trong nháy mắt sắc mặt Trì Tiểu Úc trở nên tái nhợt, ánh mắt bối rối không biết phải làm sao.
"Không phải...” Trì Tiểu Úc vội vàng đi về phía trước hai bước, nhưng không thể miễn cưỡng được, đành phải vịn vào cạnh bàn, cổ chân bị thương mỗi một bước đi cũng đủ để làm cho cô đau đến chết đi sống lại.
Mà hiện tại Trì Tiểu Úc hoàn toàn quản không được những thứ này, trong đầu chỉ nghĩ đến suy nghĩ của Giản Diệc Tu.
Anh đã thấy được bao nhiêu?
"Lão công.” Trì Tiểu Úc vươn tay về phía Giản Diệc Tu, khập khễnh đi tới, thật giống như người đàn ông ở bên cạnh cô không khác gì không khí.
Lúc cô đi qua chỗ Mạc Cánh Bắc, anh ta tiện tay muốn giúp cô một phen.
"Bỏ ra!"
Trì Tiểu Úc tức giận hất tay Mạc Cánh Bắc ra, lại đưa mắt dò xét biểu cảm của Giản Diệc Tu.
Anh vẫn đứng ở đó, mặt không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh rất lạnh lùng làm tim cô co rút bất an.
Trì Tiểu Úc cố gắng nâng khóe môi, cô phải cười, cô phải cười thật xinh đẹp, như vậy mới làm cho Giản Diệc Tu mềm lòng, như vậy anh sẽ không rời đi.
"Lão công, em đau chân.” Trì Tiểu Úc mở to đôi mắt long lanh xinh đẹp, giọng nói mềm mại giống như đang kể một câu chuyện xưa.
Trì Tiểu Úc kiên trì đưa tay về phía Giản Diệc Tu, đứng ở giữa phòng, bộ dáng tứ cố vô thân.
Thật giống như con chó nhỏ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-hon-ong-xa-moi-rat-xao-quyet/2582118/chuong-77-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.