Thôi Hòa, giận không thể nén: “Vì sao lý luận mỹ học của mấy đứa tất cả đều là điểm 0! Vì sao?”
Thành Thực, uất ức: “Hôm thi dậy muộn ~~ “(đó là vì mi cả đêm chơi ma thú.)
loading...
Đường Ngữ, căm giận: “Chết tiệt! Xe bus bỏ bến!” (mi đến trường học căn bản không đi xe bus có được hay không!)
Vạn Triết, đang gọi điện thoại: “XX, không phải tôi gọi cậu giúp tôi thi lý luận mỹ học sao? Gì? Không thi! Thật quá đáng, không cần nói nữa, 100 khối kia không trả cho cậu...” (nợ tiền người ta còn dám kiêu ngạo như thế...)
Hướng Hải, nhìn Thôi Hòa, nhìn Thành Thực, nhìn Đường Ngữ, nhìn Vạn Triết, cuối cùng trừng lớn con mắt vô tri, kinh ngạc: “Cái gì? Lý luận thi rồi? Lúc nào?”(...)
Thôi Hòa suy yếu: ai tới cứu cứu tôi ~
=============================
Chạng vạng Thành Thực nơm nớp lo sợ bồi hồi ở dưới lầu, vừa vặn gặp phải Mạch Đào đã đón Hoàng Cửu Cửu trở về, Thành Thực như nhìn thấy ân nhân cứu mạng nhào tới ôm lấy Mạch Đào, mở miệng gọi: “Anh giai...”
“Nhóc lại gây chuyện gì hả?” Mạch Đào một tay nắm Thành Thực, một tay nắm chặt Hoàng Cửu Cửu muốn nhân lúc loạn lạc chạy trốn.
“Em em em em không có, chỉ là gọi anh đến nhà bọn em ăn cơm.” Thành Thực cười làm lành, làm nũng, đột nhiên phát hiện Hoàng Cửu Cửu sợ hãi rụt rè ở một bên, nghi hoặc nói: “Ế, bác sĩ Vương Bát Bát?”
Mạch Đào quay đầu nói với Hoàng Cửu Cửu: “Bác sĩ Hoàng, cùng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-hoa-thanh-nan-yeu-thanh-hoa/1983701/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.