Tôi hẹn em gái Đại Ngọc thi đấu bóng rổ, một chọi một đơn độc, ai đưa bóng vào rổ trước coi như thắng.
Nữ sinh đánh bóng rổ, đơn giản cũng chỉ có ba trọng điểm: bắt, cào, móc. Nếu thêm ba điểm nữa, đó chính là: mau, chuẩn, mạnh.
Dù sao đây cũng coi như là kỹ thuật sống, điều chú trọng chính là tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế).
Khi em gái Đại Ngọc vì gặp nạn ỉu xìu ngã xuống, tôi cũng bị một đồng minh nào đó không nói đạo nghĩa mà dùng banh đập đầu choáng váng, đầu đầy sao nằm xuống.
Trước mắt là một mảng mơ hồ, ánh nắng mùa hè chói đến mức loá mắt, đôi mắt tôi vốn đã nhỏ lại tròn lúc này chỉ có thể mở ra một đường kẽ nhỏ, sau đó một bóng dáng hoang mang điên loạn dường như bay về phía tôi, sau đó một hơi thở ấm áp lại trong lành bao chặt lấy tôi.
“Viên Viên, Viên Viên, cậu thế nào rồi? Có thể nói chuyện không?” Là giọng nói lo lắng hiếm có của Cố Minh Sâm.
Tôi cố sức túm lấy chiếc áo sơ mi trắng của Cố Minh Sâm, móng vuốt tròn đen không khách khí in lên chiếc áo, tôi khinh bỉ liếc qua Tiết Thiệu đang ân cần ở một bên, gã đồng minh không nói đạo nghĩa này, cô nương đây không giáo huấn cậu một tí thì đúng là có lỗi với cơ thể tròn vo này!
Tôi ôm ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào hai người đang ôm nhau không coi ai ra gì, dùng giọng nói cực kỳ suy yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-hoa-ca-doi/3159143/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.