Sau bữa trưa, Tạ Ungnói chuyện với Nguyên Nghi Chi một lát, thấy nàng có chút uể oải, nóichuyện cũng vô lực, hắn dặn dò mấy nha hoàn hầu hạ nàng ngủ.
Đợi nàng ngủ say, hắn uống một ly trà đậm, gắng gượng tinh thần đi tới Tùng Hạc viên thăm Tạ Mẫu.
Tạ mẫu đang giả vờ ngủ bên cửa sổ, nghe tiếng bước chân của tiểu nha hoànđến vén mành bẩm báo liền lặng lẽ mở mắt, nhìn thấy con trai mình vớidáng vẻ mệt mỏi, liền không vui hỏi: "Nhân lúc không có việc gì, saokhông nghỉ ngơi một chút đi?"
Tạ Ung ngồi xuống bên giường, nâng bàn tay thô ráp của Tạ mẫu lên nói: "Mẫu thân, hài nhi muốn nói chuyện với người."
Tạ mẫu uể oải thu vẻ mặt lúc nãy lại, mắt híp lại, giọng nói lạnh lùng:"Thế nào, bất bình thay cho vợ ngươi sao? Xót thay cho nàng vì đã phảithức cả đêm chăm ta? Định trách người mẹ này lắm chuyện phải không ?"
Tạ Ung vỗ vỗ mu bàn tay của Tạ mẫu, "Phục vụ mẹ là chúng con đang tận hiếu, nào có dám oán giận người!"
"Vậy ngươi muốn nói cái gì?" Tạ mẫu sắc mặt của chuyển biến tốt một chút.
"Mẹ, những năm này hài nhi quả thật rất không vui." Tạ Ung khẽ cúi ngườixuống, áp sát mặt trên mu bàn tay củaTạ mẫu, giống như khi còn bé khôngmuốn xa rời sự vuốt ve của mẫu thân n, hắn khẽ nhắm mắt trò chuyện, thởdài: "Trước mặt người khác thì biểu hiện như thế, nhưng sau lưng lại côđộc tịch mịch, ở bên ngoài công sự bận rộn, về đến nhà lại không có aibầu bạn."
Tạ mẫu rất muốn phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-gia/1049/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.