Jeon Jungkook thiếp đi kể từ khi cả hai cũng mệt lã. Omega không nhớ rõ bản thân thế nào được người ta ôm vào lòng, nước mắt rơi trên hai bầu má cũng không còn cảm giác khó chịu. Quần áo sớm đã được hắn mặc vào, Kim Taehyung vuốt ve mái tóc bông mềm của người trong lòng, hắn âu yếm ôm chặt cậu.
Buổi sáng lại thức dậy vô cùng sớm, Kim Taehyung tranh thủ lúc đó để chơi với con. Pha sữa rồi mới tập nói với Jungkyung, bé con bắt đầu phát âm chuẩn từng chữ cái. Biết tự cho cơm vào miệng bằng thìa, biết bảo rằng con đã tè dầm nên ba lớn mau dọn.
Bởi có lẽ vì thế mà Kim Taehyung bớt đi phần lo lắng rằng nửa đêm con sẽ quấy khóc, ban ngày sẽ đòi sữa bất kể thời gian nào. Bị sốt, hay khó chịu cũng đều khóc toáng lên. Thật ra để mà nói thì nuôi một đứa trẻ không phải chuyện dễ gì.
"Ba... ba cho con bánh gấu, bánh gấu sữa..." Jungkyung ôm cổ hắn, hai cái má phính núng nính cọ vào hắn như làm nũng. Bé con toe toét cười, chốc chốc lại nhìn không khác gì phiên bản thu nhỏ của Jeon Jungkook, chỉ là lúc cười lên trông lại giống hắn hơn một chút.
"Lát nữa ăn cơm ba cho con bánh gấu sữa nhé? Bây giờ thì không được, Jungkyung đã ăn rồi còn gì?" Kim Taehyung xoa lưng bé, hắn vặn tay nắm cửa rồi đặt con trai lên giường.
Trước khi yên tâm đi dọn nhà vẫn rất lo lắng dặn dò con trai. "Đừng đánh thức ba nhỏ nhé? Con biết ba không khỏe mà phải không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/taekook-abo-yeu-em-kho-vay-sao/440025/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.