Kim Taehyung ngồi một mình trên dãy hành lang bệnh viện, hắn cúi gằm mặt dùng hai tay che đi đôi mắt đã thấm mệt mỏi. Cảm giác khi Jeon Jungkook vẫn đang trong vòng tay hắn, hai mắt cậu nhắm nghiền, tựa như một thiên thần sa ngã, đẹp đã là vốn dĩ nhưng ấy thế lại kèm thêm cả đau thương. Chẳng biết đã qua bao lâu, hắn cứ ngồi như thế mãi, nghĩ mãi rồi lại nghĩ mãi. Hỏi xem Jeon Jungkook liệu có xảy ra chuyện gì hay không? Nhưng không ai trả lời hắn cả, không ai muốn nói với hắn rằng Jungkook không sao. Và chẳng ai muốn biết rằng Kim Taehyung hiện tại cùng cực đến mức nào. Rốt cuộc Kim Taehyung vì sao vẫn luôn muốn giấu lấy tội lỗi chính mình gây ra, để rồi Jeon Jungkook biết được cũng không hề oán trách hắn. Hiển nhiên đến mức ấy, một người mãi cố chấp nói dối, một người vẫn cố chấp tin lấy người kia. Sống trong giả tạo, đến cả buồn cùng không ai biết, mà đến cả hối lỗi cũng chẳng ai hay. Bàn tay Kim Taehyung thấm ướt một tầng mồ hôi lạnh, hắn vẫn luôn lẩm nhẩm thứ gì đó. Hoặc là cầu xin với Thượng đế rằng xin hãy để Jeon Jungkook được bình an, hoặc là mong muốn rằng cả hai đều hoàn toàn không sao cả. Nhưng song song với ấy, hắn còn bị xáo trộn cả những hồi ức đã cũ xưa mà có lẽ đã quên đi từ lâu rồi. Vấn vương là thế, qua bấy năm trong quá khứ Kim Taehyung đã từng là chỗ dựa dẫm duy nhất của cậu. Hắn biết cậu thích lắm, và alpha khi ấy cũng vậy. Những viên kẹo mà trong giấc mơ Jungkook nhận được của thiên thần đều là hắn lén lút cho, những cơn ác mộng từ việc bị thiếu đi hơi ấm của gia đình đều được hắn trấn an. Jungkook chẳng hay biết, hắn chỉ muốn mỗi hắn biết. Vì yêu thương đã là xuất phát từ tận đáy lòng, chứ không phải làm ra chỉ để muốn cho người khác biết. Hay là những trưa hè, Jeon Jungkook vì tủi buồn lại lang thang trên con đường về nhà. Biết là trời nắng gắt, biết là sẽ mệt mỏi nhưng Kim Taehyung vẫn luôn đi theo phía sau lưng. Vốn khi ấy hắn còn bị cảm, sau đêm đó đã trở sốt nên Jungkook mới có thể nằm bên cạnh. Hắn biết Jungkook khóc nhiều, khóc đến sưng húp mắt nhưng khi ấy alpha đã hoàn toàn bị mỏi mệt làm cho cay xè đôi mi. Hắn nắm tay omega nhỏ, thì thào. "Không được khóc đâu, Jungkookie đừng khóc nữa nhé..." Chẳng phải cứ vì như thế, dù cho có luôn tránh né lại trở thành âm thầm quan sát. Hắn sẽ luôn dõi theo cậu còn Jungkook cứ vậy lại muốn gây sự chú ý với hắn, biết là con nhà gia giáo được dạy dỗ tốt. Kim Taehyung năm đó lại dễ dàng ngủ cùng cậu, nhưng ai mà biết được hắn đã chẳng cùng thêm ai khác ngoài omega ở cái thời điểm ấy. Ngoài mặt lại cay nghiệt, ghét bỏ thế mà tận sâu trong đáy lòng lại âm thầm chấp nhận. Hắn khổ sở vò rối tóc, hóa ra chính hắn còn chẳng biết mình làm thế vì điều gì. Hứa rằng sẽ không đùa cợt với tình cảm của cậu, hứa rằng sẽ chỉ ôm mỗi mình cậu và hứa rằng khi cả hai chỉ còn là những con người ở tuổi xế chiều vẫn sẽ cạnh bên nhau. Nhưng nào ngờ đâu, Kim Taehyung mới là người thay đổi. Hắn dối gạt cậu, từ tất cả mọi thứ nhưng Jeon Jungkook hoàn toàn bỏ qua tất cả... Kim Taehyung ngu ngốc cười cợt, rốt cuộc vì sao lại xảy ra đến mức ấy. À, lý do tất cả là ở hắn. Yêu lại không biết, mà không yêu cũng không giải quyết được mọi chuyện một cách rõ ràng. "Jeon Jungkook..." Chỉ là một cái tên nhưng Kim Taehyung hẳn là đã nhắc đến nhiều lần, hắn nhìn màn hình điện thoại khi trên ấy nổi đầy những cuộc gọi từ cái tên Lee Sarang. Sự cáu bẳn của hắn, hối hận của hắn và cả những lỗi lầm mà có thể hết đời này cũng chẳng thể giải quyết được. Điện thoại bị tắt nguồn, Kim Taehyung đứng dậy, tiếp tục đi đi lại lại trước phòng cấp cứu. Hắn đã chờ rất lâu, chẳng biết bao nhiêu cho đủ nhưng khi ánh đèn ấy tắt hắn sẽ chẳng mong Jungkook vụt mất khỏi cánh tay mình. Liệu như vậy, Taehyung còn đâu là hối hận, còn đâu là bù đắp, còn đâu là những lời xin lỗi đến từ hành động và cả lời nói. Hắn không biết, tất cả đối với hiện tại như một nắm tơ vò. Jungkook tội nghiệp đã nghĩ đến chuyện tự tử bấy nhiêu lần, những lần trước hắn đều là người phát hiện nhưng cho đến hiện tại Kim Taehyung cũng lại là người chứng kiến cậu ở trong đây và là vì mình. Nóng ruột nóng gan là thế nhưng mỗi khi cố chấp muốn biết cậu như thế nào, bác sĩ lại chỉ lắc đầu rồi đi ra. Cứ như vậy người này, người nọ thay phiên nhau bước vào. Còn Jungkook của hắn lại không hề trở ra... Ngỡ như một giấc mộng đẹp sẽ không có hồi kết, nhưng chẳng phải khi giấc mộng đẹp ấy kéo dài mãi họ sẽ cảm thấy chán hay sao? Jungkook có lẽ đã từng nghĩ như vậy, nhưng đố ai biết được những cơn ác mộng của cậu cũng ngán ngẩm không kém. Biết đau thương mới mang lại hạnh phúc, nhưng thương xót cõi đời đã tan nát của cậu đi. Hắn nào có biết được, hắn cũng nào phải là cậu mà có hay. Kim Taehyung đã từng giấu cậu nhiều chuyện, hắn luôn là người phải đứng ra giải quyết tất cả những trận đánh nhau sứt đầu mẻ trán của Jungkook. Hắn nói rằng ấy sẽ là lần cuối cùng, và lần cuối cùng của hắn thì cứ như vậy cho đến khi cậu không còn gây sự nữa. Hay những viên thuốc ức chế biết là cấm sử dụng nhưng Kim Taehyung vẫn cứ mỗi tháng lại đưa cậu, dồn vào như vậy cho đến khi chất thành đống trong tủ. Vì vốn dĩ hắn biết Jungkook sẽ khổ sở, và vì vốn dĩ chẳng muốn cậu phải lo nghỉ. Hắn quen người yêu nhưng chưa từng chọn cậu là người tiếp theo, Jeon Jungkook đương nhiên biết mình vụt mất hy vọng nhưng song song với ấy cậu sẽ không trở thành quân cờ trong tay ba mẹ mình. Cuộc hôn nhân của cả hai là vì Jungkook cấn bầu, không vì yêu thương đến từ cả hai phía, người hạnh phúc nhất vẫn là ba mẹ Jeon Jungkook. Con trai họ sống như thế nào họ cũng chẳng hay, Jungkook mãi vẫn luôn lẫn tránh gặp gỡ. Hắn biết như vậy, muốn từ chối chỉ để Jungkook có thể tìm thêm ai khác yêu thương cậu hơn. Nhưng nào có ngờ, Jeon Jungkook chẳng phải cứ gặp ai đó yêu cậu nhiều thì omega sẽ hạnh phúc. Mà là vì muốn yêu hắn nên Jungkook mãi nguyện đâm đầu. Một người muốn níu kéo, một người lại luôn lẫn trốn. Cứ ngỡ yêu thương sẽ gần ngay trong gang tấc, nhưng hóa ra lại xa tận chân trời. Mãi mà với chẳng tới được, mãi mà vẫn rơi nước mắt, mãi mà vẫn muốn tránh né. Kim Taehyung cứng đầu, Jeon Jungkook còn cứng đầu hơn cả hắn. Vì đó là yêu thôi, mà nồng nhiệt như vậy chắc chắn sẽ đến tận cuối đời. Cho dù Kim Taehyung có từ chối đến đâu, cho dù hắn có tỏ rõ thái độ cậu vẫn thế. Như thể đó là một ván cược lớn, từ giờ cho đến cuối đời chỉ cần Kim Taehyung rung động một chút thôi thì omega cũng đã là người chiến thắng. Tốt thôi, cậu vốn chiến thắng từ những năm tháng còn trẻ thơ rồi. Ánh đèn cảnh báo trên cánh cửa chuyển xanh, Kim Taehyung đứng phắt dậy, hai mắt hắn mông lung nhìn về phía bác sĩ. Bối rối lẫn gấp gáp hỏi rõ. "Jeon Jungkook... có sao không?" "Tình trạng có vẻ khả quan, em bé sinh thiếu tháng cần phải có sự trợ giúp từ bệnh viện. Còn sản phu được chuyển đến phòng hồi sức, dù cho đã sử dụng quá nhiều thuốc trong thời gian ngắn thì cậu ấy cũng không sao rồi... chuyện đáng lo ngại sẽ xảy ra đấy. Cầu mong em bé của hai người sẽ không khóc toáng lên khi gần sản phu Jeon, tinh thần của cậu ta không tốt... dấu hiệu hoảng loạn, la hét sẽ xảy ra. Cậu đừng vội thở phào, omega của cậu... cần phải được âu yếm nhiều hơn, đừng làm phật ý, cũng đừng cãi nhau với cậu ấy." "Tôi... biết rồi." Nghe đến thế Kim Taehyung mới bớt đi phần nào lo ngại, hắn vốn sợ rằng Jungkook sẽ xảy ra chuyện gì nhưng rốt cuộc cậu vẫn an toàn. Vì lẽ đó hắn chỉ muốn bù đắp cho omega tất cả, sẽ ở bên cạnh cậu nhiều hơn, muốn chăm sóc con cùng cậu. Không để omega tủi nhục một mình, cũng không muốn omega phải vì mình mà nhẫn nhịn, chịu đựng. Hai tay hắn run lên, chỉ khi hắn có thể thấy được đứa con bé nhỏ của bọn họ được ấp trong lòng kính. Niềm vui ấy, rốt cuộc lại như muốn khiến hắn vỡ òa. Ngồi cạnh bên người vẫn đang nằm trên giường hồi sức, hắn cúi đầu nắm chặt lấy bàn tay omega, dần dần lại trở thành áp vào bờ má. Chất giọng có phần run rẩy: "Jungkook, Jungkookie... cảm ơn em, cảm ơn vì đã không rời bỏ một gã tồi như tôi..." ___
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]