Jeon Jungkook cả một đêm không chợp mắt, cậu ôm theo đống quần áo của hắn, vùi hết cơ thể vào đó. Tiếng khóc van cũng dần trở thành những hồi âm không rõ ràng, như con cá mắc kẹt trên cạn, Jungkook bấu víu lấy thứ vải vóc ấy. Bấu víu lấy từng cái thở hổn hển mang đầy tư vị chua xót. Tóc tai rối bời, quầng mắt sưng húp, bên khóe môi rỉ ra những đường trầy xước rướm máu. Trên đầu ngón tay còn lại đó những vết thương nho nhỏ do cắn vào, Jungkook hoảng loạn, Jeon Jungkook muốn hét lên, Jungkook đi lại khắp phòng như muốn tìm thứ gì đó. Cơ thể mang thai cả đêm không ngủ đều mỏi nhừ.
"Taehyungie, Taehyungie... anh ấy ghét mày rồi... Taehyungie không ngủ với mày nữa, anh ấy... anh ấy ghê tởm mày mang thai, không giúp ích được gì cả... mày là đứa ngốc... sao lại như vậy? Taehyungie... Taehyungie" Jungkook hất đi đống quần áo trên người, cậu ngồi thụp xuống bên giường, ôm chặt lấy đầu tóc rối bời. Đôi con ngươi tròn xoe có vẻ dại đi, nhìn về một hướng, môi khô nẻ mấp máy. Từng hạt châu trong suốt lăn dài bên bờ má mềm, đậu lại trên hai lòng bàn tay đã thoáng đỏ lên.
Jeon Jungkook đột nhiên im lặng, móng tay cào cấu vào đầu gối chính mình. Lại ngây ngốc ôm lấy cái bụng tròn vo cười cợt. "Em bé... em bé, Taehyungie... Taehyungie"
"Không được, Taehyungie bảo mày phải ăn uống... không được bỏ bữa. Mày không ngoan, Taehyungie sẽ không về nữa... không gặp mày nữa, sẽ không ôm mày nữa đâu... hư quá, Taehyungie không thích trẻ hư... nhưng mà, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/taekook-abo-yeu-em-kho-vay-sao/439996/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.