Jeon Jungkook cả một đêm không chợp mắt, cậu ôm theo đống quần áo của hắn, vùi hết cơ thể vào đó. Tiếng khóc van cũng dần trở thành những hồi âm không rõ ràng, như con cá mắc kẹt trên cạn, Jungkook bấu víu lấy thứ vải vóc ấy. Bấu víu lấy từng cái thở hổn hển mang đầy tư vị chua xót. Tóc tai rối bời, quầng mắt sưng húp, bên khóe môi rỉ ra những đường trầy xước rướm máu. Trên đầu ngón tay còn lại đó những vết thương nho nhỏ do cắn vào, Jungkook hoảng loạn, Jeon Jungkook muốn hét lên, Jungkook đi lại khắp phòng như muốn tìm thứ gì đó. Cơ thể mang thai cả đêm không ngủ đều mỏi nhừ. "Taehyungie, Taehyungie... anh ấy ghét mày rồi... Taehyungie không ngủ với mày nữa, anh ấy... anh ấy ghê tởm mày mang thai, không giúp ích được gì cả... mày là đứa ngốc... sao lại như vậy? Taehyungie... Taehyungie" Jungkook hất đi đống quần áo trên người, cậu ngồi thụp xuống bên giường, ôm chặt lấy đầu tóc rối bời. Đôi con ngươi tròn xoe có vẻ dại đi, nhìn về một hướng, môi khô nẻ mấp máy. Từng hạt châu trong suốt lăn dài bên bờ má mềm, đậu lại trên hai lòng bàn tay đã thoáng đỏ lên. Jeon Jungkook đột nhiên im lặng, móng tay cào cấu vào đầu gối chính mình. Lại ngây ngốc ôm lấy cái bụng tròn vo cười cợt. "Em bé... em bé, Taehyungie... Taehyungie" "Không được, Taehyungie bảo mày phải ăn uống... không được bỏ bữa. Mày không ngoan, Taehyungie sẽ không về nữa... không gặp mày nữa, sẽ không ôm mày nữa đâu... hư quá, Taehyungie không thích trẻ hư... nhưng mà, nhưng mà mày là đứa hư hỏng... Taehyungie không thích rồi... phải làm sao đây... hức-" Jeon Jungkook vừa hoảng hốt, lại vừa gào lên. Vô vọng đến mức láo liên nhìn khắp nơi, sau đó lại xách theo tay con gấu bông tập tễnh đi về phía phòng bếp. Cậu cặm cụi ngồi vào bàn, cơn nấc cụt vì khóc cứ lại diễn ra. Jungkook bỏ thức ăn vào miệng, lại nhai thật nhanh, tay quẹt đi nước mắt. "Mày không được khóc nữa... Taehyungie không thích mày khóc, Jungkookie không khóc nữa... anh ấy sắp về rồi. Taehyungie hứa là sẽ tặng quà cho mày... mày không được tin ai hết, chỉ tin... chỉ tin Taehyungie thôi..." Jeon Jungkook nghẹn ngào, đến cả uống nước cũng bị sặc. Cơn ho ập đến, buộc omega phải ho khan, nước mắt vì thế lại ứa ra. Jungkook ăn xong lại trở về phòng, máy móc leo lên giường, ở giữa một bãi hỗn loạn toàn là quần áo tiếp tục nhắm chặt mắt. Lâu dần đã trở thành vùi vào chiếc chăn bông, cơ thể run lên không hẳn vì cơn bứt rứt. Cậu vẫn đang âm thầm mếu máo, chiếc gối ướt cả một vũng toàn là nước mắt. Chuông điện thoại dù có rung đến thế nào cũng không ai trả lời, cho đến khi nó hoàn toàn tắt ngúm vì cạn pin. Kim Taehyung xoay người, theo thói quen lại choàng tay ôm lấy thân người bên cạnh. Vì vốn dĩ cứ mỗi sáng Jeon Jungkook sẽ ở ngay cạnh bên, ôm chặt gấu bông, môi chu ra giống như hình trái tim. Chóp mũi hắn kề xát vào tuyến thể ai kia, hít một hơi sau đó đã hoàn toàn trở thành khó chịu. Taehyung đẩy người bên cạnh ra xa, hai mắt hắn hướng xuống, quát lên. "Mẹ kiếp?" Gã alpha nhìn rõ khuôn mặt người bên cạnh, nó ôm chặt lấy tấm chăn, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, quần áo cũng không có lấy một cái. Căn phòng lẫn đâu đó chất dẫn dụ như vừa mới cuồng nhiệt bên nhau một đêm dài, nó níu lấy cánh tay hắn, khóc to: "Taehyungie... hức- em, hôm qua... anh hức- chúng ta lỡ rồi" Kim Taehyung không nói gì, hắn mặc chiếc áo choàng vào người. Tay với lấy chiếc điện thoại, đi đến gần phòng tắm mới buông lại một câu. "Về phòng đi!" Lee Sarang ầm ừ, nó mặc lại quần áo. Vươn vai một cái, cầm theo chiếc điện thoại trở về phòng. Kim Taehyung gọi mãi cũng chẳng nghe ai đáp lại, hắn nhìn điện thoại thêm lần nữa. Vào phần tin nhắn cũng không thấy đứa ngốc kia nhắn gì, gã alpha đã bực dọc lại càng như bực hơn. Ngay chiều hôm ấy, Kim Taehyung không nói không rằng đặt vé máy bay về nước. Trên tay hắn còn cầm cả con gấu bông, chuyện ban sáng giống như đã chìm vào dĩ vãng. Và ừ thì hắn còn chẳng biết bằng cách nào mình đã leo lên giường làm tình với nó, Kim Taehyung vừa nghĩ đã tức giận. Lúc đứng dưới sảnh, hắn lại gọi thêm lần nữa nhưng chẳng ai trả lời điện thoại. Nỗi lo ngại cũng bắt đầu dâng lên, hắn còn chẳng thèm quản việc báo cho cậu thư ký của mình biết rằng hắn đã về nước. Đến khi mở cửa, căn nhà đúng vẻ yên ắng. Chiếc điện thoại ai đó nằm trên mặt sàn, bể nát màn hình. Rải rác trên khắp sàn phòng ngủ toàn là quần áo, Jeon Jungkook nằm trên giường, khuôn mặt đã hốc hác, môi tái nhợt, trên những ngón tay còn xuất hiện những vết thương kỳ lạ. Bàn tay vẫn xuyên suốt nắm chặt con gấu bông, thi thoảng còn gặp ác mộng, thút thít gọi tên hắn không ngừng. Jeon Jungkook bừng mở mắt, trên trán dính nị mồ hôi lạnh. Hai mắt đảo một vòng, song mới nhìn thấy hắn ngồi ngay bên cạnh. Jungkook còn tưởng mình nằm mơ, cậu run rẩy, hai tay với đến ôm lấy hắn. Trong chất giọng đã khản đặc, tóc rối xù. "Taehyungie về rồi... Taehyungie không đi nữa nhé, em nhớ Taehyungie lắm... hức- sợ lắm" Kim Taehyung nhìn cậu đột nhiên trở thành hoảng sợ, hắn hít vào một hơi. Quay người ôm lấy Jeon Jungkook vào lòng, khuôn mặt cậu chôn trong ngực áo hắn, hai tay víu vào áo ở sau lưng. Jungkook sợ hắn sẽ tiếp tục ghét mình, nhất thời im lặng, không khóc lóc, không hét lên hỏi rằng vì sao hắn không giữ lời hứa. Taehyung nhìn như vậy còn tưởng omega gặp ác mộng, hắn vuốt đều trên tấm lưng còn run run. Đặt môi hôn vào vành tai cậu. "Tôi về rồi, đừng khóc nữa... tôi ở đây rồi mà?" "Taehyungie ơi... hức-" Jungkook không nói thêm gì, chỉ liên tục nấc lên theo những tiếng gọi tên hắn. Không sao nữa rồi, Taehyung không ghét cậu. Mọi điều mà Jungkook nhìn thấy chỉ là một giấc mơ mà thôi, Kim Taehyung không nói dối cậu. Hắn còn ôm cậu mà, chắc chắn sẽ không làm việc đó đâu. Phải không? Kim Taehyung tiếp tục xoa xoa lưng, lại nhớ đến gương mặt Jeon Jungkook lúc lo sợ hắn ngủ với ai khác ngoài cậu. Taehyung nghiến răng, hắn đã tự tát vào mặt mình không biết bao lần. Vì dẫu sao, hắn cũng là người đã hứa nhưng lại nuốt lời. "Sao vậy? Đừng khóc nữa, trong xấu quá..." Taehyung ôm khuôn mặt Jungkook ra khỏi ngực mình, lau đi nước mắt trên khóe mi cậu. Hắn không biết Jungkook đã khóc bao lâu, khóe mắt đỏ bừng, trông rất tội nghiệp. "Taehyungie..." "Được rồi, tôi xin lỗi. Ở nhà một mình rất chán phải không? Tôi dẫn đi chơi nhé? Đừng khóc nữa, mắt đỏ hết cả rồi" Kim Taehyung vỗ vỗ vào mông cậu, để omega tiếp tục dựa cằm vào vai hắn. "Taehyungie này... bây giờ chúng ta làm chuyện đó có được không? Em sẽ không làm Taehyungie khó chịu đâu... đừng đi nữa... " "Em sẽ không bướng nữa, Taehyungie không yêu em cũng được... nhưng mà đừng không về nhà. Em sợ hức- Taehyungie ghét... em lắm phải không?" Jeon Jungkook toan bật dậy, cậu nắm vào gấu áo kéo hết đến qua khỏi ngực. Không biết đã lấy đâu can đảm, mò đến khóa quần của hắn. Kim Taehyung còn hoảng hơn cả cậu, Jungkook không có vẻ đang phát tình và... đừng nói rằng cậu biết chuyện đó nhé? "Bình tĩnh đã, sao lại muốn làm bây giờ?" Jungkook lắc lắc đầu, chỉ toàn nghe thấy tiếng thút thít. Jeon Jungkook cởi được khóa quần của hắn, đã nhanh chóng chồm tới Kim Taehyung. Một tay tuốt lên xuống vật đàn ông, tay còn lại câu lấy cổ hắn. "Đừng lo... em, em sẽ làm Taehyungie hài lòng mà... đừng không cần em. Jungkookie xấu quá, không được... aa" Kim Taehyung nhíu mày, hắn bắt lại bàn tay đang di chuyển trên vật kia của mình. Đè Jungkook xuống giường: "Jeon Jungkook, ở nhà bị làm sao? Cậu..." Jeon Jungkook cười cười ngốc nghếch, rướn người hôn vào môi hắn. "Em... em nhớ Taehyungie, muốn ngủ với anh... Taehyungie đừng như vậy nữa, hay anh... " Gã alpha hít vào một hơi, nhấc Jeon Jungkook ôm vào lòng. Kéo chăn đắp lên cho cả hai, lại hôn vào trán omega. "Đi ngủ, đừng quấy nữa... thức dậy sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi. Không được khóc, đừng nghịch ngợm nữa!" "Jungkookie, mau ngủ đi! Ba nhỏ đừng thút thít nữa, ngoan nào" ___ haiz...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]