Tiếng chuông phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Tuần Hữu vơ lấy điện thoại trên đầu giường, mới tám giờ.
“Alô, chuyện gì?” Người bên gối trở mình nắm lấy chăn trùm kín đầu lại tỏ ra bất mãn, Tuần Hữu vỗ nhẹ người trong ổ chăn dỗ hắn ngủ tiếp.
“Đi chơi chút được không?” nghe giọng Thẩm Xán hình như không mấy vui vẻ.
“Đi đâu?”
“Tùy, tự nhiên muốn ra ngoài.”
“Không……”
“Ai vậy?” Người trong chăn bị đánh thức, nhô đầu ra ôm lấy Tuần Hữu cọ cọ.
Tuần Hữu che điện thoại nhẹ giọng nói: “Thẩm Xán, hẹn tụi mình đi chơi.”
“Đi chơi?” Người bên cạnh nghe xong lập tức tỉnh cả ngủ vươn cánh tay giật phăng điện thoại, “Đi trượt băng không?”
Giọng nói bên kia đầu dây bỗng nhiên thay đổi khiến Thẩm Xán cạn lời chừng 3 giây: “Hồ Vân Bằng?”
“Ừ, đi không? Oái ~~~” Tuần Hữu vừa nhéo lỗ tai hắn vừa muốn cướp lại điện thoại, một tay Hồ Vân Bằng đem người đè chặt vào trong ngực rồi thúc giục người bên kia đầu dây.
“Đi.”
“Mười giờ gặp.”
“Được.”
“Lại muốn trượt băng, lần trước bị giày trượt cứa còn chưa đủ đau?” Cúp điện thoại, Tuần Hữu tức giận chất vấn.
Hồ Vân Bằng cười hắc hắc: “Lần trước là không cẩn thận, tôi học trượt rồi, lần này cam đoan sẽ không bị thương.”
Tuần Hữu quay sang chỗ khác không để ý đến hắn.
“Đi nha đi nha, đừng nóng giận, tôi cam đoan còn không được sao?” Hồ Vân Bằng dán lên người Tuần Hữu ôm hắn vào lòng.
Tuần Hữu vẫn không để ý tới hắn.
“Không đi thì thôi, tôi với Thẩm Xán hai đứa đi cũng được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-tu-tim-duong-chet/147429/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.