Tôi nghĩ Dữ Tương sẽ phô diễn cái bá quyền của anh ta.
Thế nhưng, anh ta chỉ cười một cách ảm đạm, rời khỏi phòng.
Trong lòng tôi chua chát, nằm trên giường nghiêng người nôn khan, lại chẳng nôn ra được tí gì.
Ngay cả mật vàng cũng không có.
Chí ít cũng phải liên lạc với ba mẹ, để biết ba mẹ giờ thế nào rồi?
Chỉ mong Dữ Tương, không quá gây khó dễ cho họ.
Nhấc điện thoại, còn chưa bấm số, đã thấy một giọng nữ thỏ thẻ truyền đến, “Cậu Hoàng, xin hỏi cậu muốn gọi đi đâu?”
Tôi ngạc nhiên.
“Tôi muốn gọi về nhà.”
Giọng nữ kia áy náy thưa gửi, “Rất xin lỗi, ngài Vinh đã dặn, đường truyền này của cậu tạm thời không chuyển được, nếu sau khi cậu thương lượng được với ngài Vinh…”
Cúp luôn điện thoại không cần nghe thêm, xuống giường đi qua đi lại.
Vừa chớm mở cửa phòng, hai gã đàn ông Tây trang giày da chỉnh tề chực chờ sẵn ngoài cửa.
“Cậu Hoàng muốn ra ngoài ạ?” Hỏi rất cung kính, rất có phong cách chuyên nghiệp.
Tôi gật, “Tôi phải về nhà.”
Gã chỉ huy cười, “Xin chờ một lát, tôi gọi điện hỏi thử ngài Vinh xem sao đã.”
Không đợi gã móc di động ra, tôi sầm một phát đóng luôn cửa.
Đáng ra tôi là nên nổi trận lôi đình, thế mà giờ trái lại, lại còn yên tâm thoải mái lên giường nằm lại.
Không phải sao?
Đây mới là phong cách Dữ Tương đấy.
Bị anh ta vây khốn, như là sa vào mạng nhện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-thien/3059708/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.