Chương trước
Chương sau
Đến khi cơn gió nóng hầm hập kia biến mất thì Bùi Tịch mới thu kiếm khí lại rồi đứng cách Ninh Ninh một khoảng. Hơi nóng còn sót lại tản mát trong không khí giống như nước triều đã rút, chỉ còn lại một phần lặng lẽ len lỏi vào từng khe hở giữa sỏi và cát, tất cả giác quan trên cơ thể đều bị nó làm cho đông cứng lại.

Ninh Ninh hạ giọng: "Nghe kìa, trong kia có động tĩnh."

Đúng như lời nàng nói, trong một sự im lặng đáng sợ, một âm thanh cực kỳ yếu ớt phát ra từ trong hang động. Sơn động mà Hoả Hoàng cư ngụ heo hút yên tĩnh, bốn phía toàn những hòn đá lởm chởm. Âm thanh kia truyền dọc theo lối đi, mới đầu chỉ khe khẽ như tiếng gió cuộn vào ốc tai, nhưng càng về sau âm thanh này càng trở nên sắc bén vang đội, đến hòn đá nằm cạnh hang động cũng phải run chuyển.

Ánh sáng trên bầu trời rơi xuống cửa hang. Nương theo luồng sáng này, một cái bóng to thù lù đen sì bỗng nhiên xuất hiện trên vách hang.

"Là Hỏa Hàng!" Kiều Nhan cả kinh nói: "Nhất định là nó đã phát hiện ra hơi thở của người sống rồi... mọi người hãy cẩn thận!"

Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào cửa động, cô nắm chặt chuôi kiếm Tinh Ngân theo bản năng. Bọn họ cũng đã từng tiếp xúc với Huyền Điểu trong Tiểu Trùng Sơn, ngoại trừ Hạ Tri Châu sau đó bị Thiên Tiện Tử nện cho một trận rồi trở thành ngươi bị thương nặng nhất trong cả đám thì tổng thể miễn cưỡng coi như bình yên vô sự. Nhưng Hoả Hoàng lại không giống như Huyền Điểu, nó là linh thú chưa có linh trí nên chỉ biết cướp giật và giết chóc, nếu không thì Tây Sơn cũng không đến nỗi biến thành bộ dạng như thế này, nó cũng sẽ không nhân lúc phụ thân của Kiều Nhan chết trong đại chiến mà cướp mất ngọc bội được truyền lại qua nhiều thế hệ Hồ tộc để tự tu luyện.

Sau khi âm thanh sắc bén như lưỡi dao đâm thủng luồng sóng nhiệt, linh thú trong động cuối cùng cũng dần hiện ra. Hỏa Hoàng toàn thân đỏ đậm, thân mình tuyệt đẹp, cao chừng mười mấy thước. Sau khi ra khỏi động, đôi cánh của nó được sải rộng ra, những chiếc lông vũ xếp đều tăm tắp ôm lấy những đường cong duyên dáng. Dưới mỗi một tấc cánh chim là sức mạnh không thể nào tưởng tượng ra nổi.

Thứ đầu tiên hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Ninh Ninh là đôi mắt vẩn đục hung ác nham hiểm của Hoả Hoàng. Đồng tử của nó màu đỏ sậm, không giống như ngọn lửa mà giống như những vệtt máu chồng chéo lên nhau trông tràn đầy áp lực và điên cuồng làm người ta chỉ cần nhìn một cái là đã lạnh hết sống lưng. Đây là ánh mắt khi thú dữ đi săn mồi, không hề có chút lý trí nào mà chỉ có bản năng nguyên thuỷ nhất.

Tính tình của Hỏa Hoàng không tốt như Huyền Điểu. Nó còn chưa nhìn mọi người ở đây lấy một lần đã gào lên một tiếng. Lửa đỏ tụ thành quả cầu lửa mượn thế gió trên đỉnh núi lập tức lao về phía mọi người như thanh kiếm sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ. Lửa của Hỏa Hoàng không phải thứ lửa bình thường, chẳng những thế tấn công rào rạt mà nó còn kéo theo một lượng lớn linh lực.

Đây là lần đầu tiên Ninh Ninh chiến đấu trực diện với nó. Nếu cô nhất thời quá khích rút kiếm lên chặn, rất có khả năng cô sẽ phải gia nhập bữa tiệc nướng BBQ xa hoa của nó. Cô suy nghĩ một chớp mắt, cuối cùng vẫn quyết định nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lùi lại, quan sát xem thực lực của nó rốt cuộc là cao đến đâu rồi mới động thủ.

Gió mạnh dẫn theo sóng lửa rào rạt lao đến, trông như sắp phải đốt cháy cả Tây Sơn. Đống đá vụn ở trên đỉnh núi không chịu nổi cơn gió mạnh này mà bị cuốn bay lên không trung, giống như hàng nghìn hàng vạn mũi tên lao về phía mọi người.

Hạ Tri Châu choáng váng một lúc lâu, cuối cùng cũng làm ra được một hành động ra dáng con người. Hắn điều động linh lực toàn thân, dùng kiếm khí bảo vệ cơ thể, túm lấy Liễu Huỳnh trốn ra sau một khối đá khổng lồ.

- Cảm ơn... cảm ơn Hạ ca ca.

Liễu Huỳnh thều thào, gương mặt trắng nõn cắt không còn giọt máu, trông không khác gì một tờ giấy.

Hạ Tri Châu thấy nàng môi phát run, trán ứa ra mồ hôi lạnh thì hiểu ngay có gì đó không ổn. Hắn nhìn theo tầm mắt của Liễu cô nương thì thấy bả vai của nàng đang chảy máu đầm đìa. Cơn gió mạnh kia đột nhiên thổi đến, nhân lúc hắn còn chưa kịp phòng thủ thì một khối đá sắc nhọn đã ghim vào vai phải của Liễu Huỳnh.

Thiếu nữ mị tu sắc mặt tái nhợt nhìn bộ dạng hoảng hốt của Hạ Tri Châu thầm hừ lạnh trong lòng. Nàng đã đọc đi đọc lại hai bộ "Tây cung" và "Thảo thiên cốt" rất nhiều lần rồi rút ra được một đạo lý: Đàn ông ai cũng như nhau, lúc người ta khoẻ mạnh thì không biết trân trọng, lúc người ta bị thương thì mới suýt xoa. Cho dù sau này hắn công thành danh toại, thọ ngang đất trời, nhưng hắn đã mất đi tình yêu quý giá của mình, tội nghiệp biết bao nhiêu.

Giờ này khắc này, nàng chính là nữ chính bị trọng thương. Nhìn ánh mắt thương tiếc của Hạ Tri Châu, nàng đoán hắn nhất định đã hồi tâm chuyển ý, từ nay bắt đầu che chở yêu thương nàng.

Hạ Tri Châu hoàn toàn không biết nàng đang nghĩ gì cả. Hắn chỉ thấy Liễu cô nương mặc quần áo màu trắng, máu đỏ tung toé trên đó trông như tương cà miễn phí bị bắn tung toé trên tờ giấy trắng. Hình ảnh này làm hắn nhớ đến khoai chiên với hamburger ở quê nhà, vừa thấy hoài niệm mà vừa thấy đói bụng.

- Liễu cô nương!

Thấy đầu vai Liễu Huỳnh vẫn còn ghim một mảnh đá, Hạ Tri Châu chỉ nhìn thôi cũng thấy đau. Hắn hoảng hốt, bèn rút phắt mảnh đá trên tay nàng ra, cùng lúc đó cũng nghe thấy nữ tử bên cạnh rên lên một tiếng: "Đừng..."

Liễu Huỳnh nghiến răng cố gắng thốt ra cái chữ này, vừa nói được đến đấy thì mảnh đá đã rời ra khỏi cơ thể.

Nàng thầm nắng tên ngu xuẩn này trong lòng hết lần này đến lần khác, nhưng lại sợ phá vỡ hình tượng của mình nên chỉ có thể yếu ớt nói một câu: "Hạ ca ca, nếu không lấy mảnh đá ra thì còn có thể cầm máu được trong chốc lát."

Hạ Tri Châu cầm mảnh đá trong tay như đang cầm hung khí, nghe nàng nói vậy, hắn cảm thấy áy náy nên vội vàng chữa lại: "Xin lỗi xin lỗi! Là do ta nhất thời nóng vội!"

Liễu Huỳnh vốn định nhỏ nhẹ đáng thương đáp lại hắn một câu: "Không sao." nhưng chưa kịp nói thì đã nghẹn họng, hai con mắt suýt chút nữa đã rớt ra ngoài.

Mẹ nó!

Tên ngu ngốc này thấy nàng không vừa lòng thì lấy mảnh đá đâm lại nàng một nhát, đâm lại một nhát!!!

Nàng đau toát mồ hôi, thật sự rất muốn nói một câu: "Cái bộ não của ngươi vẫn chưa phát dục hoàn toàn có đúng không đồ ngu này!" Nhưng nàng không thể nói thế được, nàng chỉ là một cô nương ngây thơ yếu đuối mà thôi, cho dù bị hắn đâm cho một nhát cũng chỉ có thể nước mắt lưng tròng mà cắn môi nói: "Hạ ca ca, huynh làm cái gì thế?"

Hạ Tri Châu hơi xấu hổ. Hắn vẫn chưa ngốc đến mức tự hại đồng đội của mình, nhưng ban nãy vừa sợ vừa rối, lại nghe Liễu Huỳnh sướt mướt bên tai, trong lúc hoảng loạn hắn mới đâm mảnh đá vào người Liễu Huỳnh theo bản năng. Nhưng hắn đương nhiên không thể thật thà nói cho nàng như vậy được, bởi vì thế thì trông hắn rất giống một tên ngốc.

Hắn im lặng một lúc lâu, tuy rằng không tự tin lắm nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ như không có việc gì: "Liễu cô nương đừng sợ, bây giờ tình thế nguy cấp chỉ có thể áp dụng cái phương pháp tồi tàn này thôi. Đợi đến lúc chúng ta thoát khỏi đây thì ta sẽ trị thương cẩn thận cho cô."

Khoé mắt Liễu Huỳnh xẹt qua một giọt lệ. Vậy làm phiền ngươi chọc ở chỗ cũ chứ sao lại chọc ở chỗ khác vậy ông cố nội ơi!!

Ban nãy trên người nàng chỉ có một vết thương, nhờ ơn của Hạ Tri Châu mà nàng mua một tặng một, giờ trên người có tổng cộng hai vết thương. Hôm nay mà nàng phải bỏ mạng ở đây, đầu sỏ gây tội nhất định không phải là Hỏa Hoàng mà chính là tên đồng đội ngu như lợn này.

Liễu Huỳnh cố nuốt búng máu cuộn lên vì tức giận trong cổ họng, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi hắn: "Hạ ca ca, đã có ai từng nói với huynh chưa?..."

Hạ Tri Châu mờ mịt tiếp lời: "Ờm... Cô rất yêu ta?"

"Không phải." Nàng bị người này làm cho tức đến mức bật cười: "Đầu óc của huynh thật sự không giống người bình thường."

Câu này thì Hạ Tri Châu nghe phát hiểu ngay. Người này đang chửi hắn ngu đấy.

- Liễu cô nương bị thương sao?

Ninh Ninh dùng kiếm khí chặn một ngọn lửa đang phun đến, tranh thủ nhìn thoáng qua hai người bên này: "Hai người sao thế? Bị thương rồi à?" Nghe xem, đây mới là thật lòng quan tâm người khác nhé!

Nhờ có Hạ Tri Châu và Hứa Duệ làm nền, dáng người múa kiếm của Ninh Ninh trông vừa xinh đẹp vừa đáng tin cậy, Liễu Huỳnh nhìn mà thấy mũi cay cay: "Không cần quan tâm đến ta, ta không sao!"

Ninh Ninh nghe thế thì cười nhẹ như đáp lại lời nàng.

Khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ thấp thoáng trong ánh lửa mờ mịt và kiếm quang, đôi mắt hạnh đen nhánh lấp lánh như có đầy sao trời, chỉ cần khua nhẹ một cái sẽ có muôn vàn kiếm ý và tình ý chuyển động trong đó, làm cho người ta cam tâm tình nguyện trầm mê.

Liễu Huỳnh ngơ ngác tự hỏi sao ban đầu tại sao nàng lại không chọn Ninh Ninh làm đối tượng tiếp cận chứ?

- Thuỷ phù của ta không còn bao nhiêu đâu!

Tuy bọn họ là kiếm tu nhưng cũng hiểu biết chút chút về phù triện. Hứa Duệ không biết nãy giờ đã dùng bao nhiêu rồng nước để chống lại lửa của Hỏa Hoàng rồi, nhưng số lượng phù chú là hữu hạn, lửa của Hỏa Hoàng lại là vô hạn, giằng co một lúc đã thấy sắp hết phù đến nơi.

Nhiệt độ trên Tây Sơn vốn đã rất cao lại phải chịu thêm ngọn lửa phun tới phun lui từ miệng của Hỏa Hoàng, đến không khí với bùn đất cũng phải bị nấu chín. Hứa Duệ đánh nhau với nó sứt đầu mẻ trán, Bùi Tịch bên cạnh cũng nhíu chặt mày.

Hỏa hoàng không những tấn công rất hăng mà đôi cánh dùng để tự vệ của nó cũng rất phiền toái. Không giống như những loài chim bình thường, hung thú trăm tuổi này sớm đã tiến hoá, lông chim đỏ như lửa nhìn thì mềm mại nhưng thật ra chính là một bộ khôi giáp vô cùng kiên cố bao phủ quanh thân nó.

Bùi Tịch đánh nhau trước nay đều không ra chiêu hoa hoè hoa sói, cứ rút kiếm là đánh nhanh thắng nhanh, nhưng hắn còn bận cản lửa cháy hừng hực, kiếm khí còn dư lại không nhiều lắm miễn cưỡng mới chạm được vào cơ thể của Hỏa Hoàng, vì quá nhỏ bé nên cũng không thể làm nó bị thương một mảy may nào.

Ninh Ninh đa phần đều sẽ né tránh thế tấn công, thỉnh thoảng mới dùng kiếm Tinh Ngân chém vào ngọn lửa lao đến từ phía chính diện, còn đâu từ đầu đến cuối cô vẫn nhìn chằm chằm vào Hỏa Hoàng.

Cô đang quan sát.

Thế phòng thủ của con chim này có nhiều tầng. Nếu chỉ có mỗi lớp lông kiên cố như giáp sắt kia thì có lẽ cũng có thể liều mạng mà chém đứt, nhưng nay còn có cả lửa cháy hừng hực không ngừng xung quanh bảo vệ nó nữa, bọn họ muốn tới gần còn khó, sao có thể rút kiếm phân cao thấp với nó cơ chứ.

Vậy nếu không tới gần thì sao?

Ánh mắt Ninh Ninh hơi trầm xuống, thân hình nàng nhoáng lên, linh hoạt nhảy lên một hòn đá cao bên cạnh gần chỗ Hỏa Hoàng, vừa lúc đó thì một ngọn lửa bị Bùi Tịch chém ra làm đôi, đứng ở chỗ này có thể nhìn rõ bộ dáng khi phun lửa của Hỏa Hoàng.

Không đúng. Hoả Hoảng không phải đang "phun lửa" mà là đang dẫn linh khí trong trời đất đến bên miệng tạo thành một luồng sáng trắng nóng rực, sau đó dồn sức thổi thứ này ra bốn phía. Làm cô bận bịu nãy giờ, sao ban đầu không nói vậy đi!

Hứa Duệ đã hết thuỷ phù nên chỉ có thể luống cuống chống đỡ từng đợt lửa ập đến, nào biết vừa ngẩng đầu thoáng nhìn lên đã thấy Ninh Ninh nhón chân nhảy thẳng vào đám lửa Hỏa Hoàng vừa mới phun ra. Hắn bị doạ đến mức bảy phách bay mất ba hồn, sợ cô nương này bị nướng thành than nên vội vàng kéo nàng ra cao giọng nói: "Ninh Ninh, cô định làm gì thế?"

Ai ngờ Ninh Ninh lại nhìn hắn một cái, mái tóc đen như sương mù đổ xuống che lấp non nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng hơi mỉm cười. Sau đó cô đột nhiên cười vang, giọng cười thanh thuý nghe như tiếng chuông gió va chạm vào nhau, không hề phù hợp với quang cảnh xung quanh chút nào: "Để đối phó với lửa thì cũng không nhất định phải dùng đến nước."

Hứa Duệ sửng sốt.

Dập lửa không dùng nước thì còn có thể dùng cái gì?

Ninh Ninh không nói thêm gì nữa bởi vì một đợt sóng lửa mới đang dần đến gần, muốn hít thở cũng khó khăn. Cô đã truyền âm cho Bùi Tịch lui về phía sau, như vậy là người đối đầu trực tiếp với Hỏa Hoàng chỉ còn có mỗi mình cô. Tất cả khói lửa đều chỉ nhắm vào một mình cô mà tới.

Đúng như trong dự đoán, sau khi tất cả các đối thủ khác lui về thì Hoả Hoàng đã đặt toàn bộ sự chú ý lên người của tiểu cô nương cách đó không xa. Huống chi nàng còn đứng ngay đối diện, nó chỉ cần khẽ thổi một cái là có thể thiêu cháy nàng đến mức xương cốt cũng không còn.

Sát khí trong đôi mắt đỏ loè gợn lên, con chim khổng lồ toàn thân màu đỏ ngân dài một tiếng, phân nửa những ngọn lửa vờn quanh nó như nhận được lệnh mà lập tức tấn công vào người vẫn đứng im kia.

Ninh Ninh nắm chặt kiếm Tinh Ngân trong tay, lặng lẽ đếm ngược trong lòng.

Nếu Hoả Hoàng phun lửa trực tiếp từ miệng thì có nghĩa là nó cũng kế thừa đặc tính không sợ lửa của những linh thú hệ hoả, nhưng nếu nó chỉ đứng tụ linh khí thành cầu rồi thổi thành lửa thì có hơn một nửa tỷ lệ là nó cũng sợ lửa. Lửa của Hỏa Hoàng vừa mạnh vừa độc, không giống với lửa bình thường, mà bộ cánh của nó lại cứng rắn kiên cố, đao thương cũng không thể xâm nhập được vào trong. Nếu ngọn lửa độc này đụng phải bộ lông khó công phá nhất thì sẽ có kết quả như thế nào?

Ninh Ninh ngừng thở lấy mấy tờ phù ra từ trong túi không gian, lẩm nhẩm niệm chú. Dưới sự trợ lực của những lá bùa, cô rút kiếm ra. Nơi nào kiếm quang quét qua nơi ấy có ánh sáng lấp lánh.

Trị hoả không thể dùng thuỷ, phải dùng phong.

Xưa có Gia Cát Khổng Minh mượn gió đông tại trận Xích Bích, nay cô không có thiên thời địa lợi, vậy thì đành dùng một thanh kiếm và một đống phù chú tạo gió để đấu với ngọn lửa này.

- Nàng định...

Liễu Huỳnh nhịn đau trừng to mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ xinh cách đó không xa, đầu ngón tay run lên.

Tiếng gió nổi lên khắp bốn phương tám hướng.

Tà váy dài của thiếu nữ bị thổi bay phấp phới, trường kiếm rít lên như rồng ngâm rồi đột nhiên lao xuống. Thoáng chốc kiếm phong kích động, gầm rú không thôi.

Bóng kiếm màu trắng như gom hết ánh sao trời hoá thành một một luồng sáng chói loà thế công như nước lũ, ngay cả mặt trời chói chang trên bầu trời cũng vì nó mà trở nên ảm đạm.

Ninh Ninh đứng giữa trung tâm của ngân hà, mặt mày như hoạ, miệng nở một nụ cười rực rỡ. Thoắt cái cô nghiêm mặt lại, quyết tâm sắt đá và hơi thở lạnh lùng của cả người và kiếm đột nhiên toát ra ngoài.

Cơn cuồng phong do bùa chú gọi đến vẫn đang gào thét, bão nhiệt nóng cháy do Hoả Hoàng tạo ra cuộn xoáy như lốc, nhưng cứng rắn hơn tất cả chính là kiếm phong phát ra từ trường kiếm của cô đánh úp lại.

Núi đá rung chuyển dữ dội, tiếng gió như tiếng rồng ngâm, ngọn lửa cuồn cuộn kia bị gió tây thổi bùng lên như một con cự long đang vẫy đuôi lao thẳng về phía Hoả Hoàng!

***

- Ấy ấy ấy! Đừng đừng đừng! Ai da, lại thêm một đồ đệ nữa của ta bị đo ván rồi.

Bên ngoài huyền kính, một nữ tử trẻ tuổi thân hình nhỏ xinh ảo não thở dài một cái, Khúc Phi Khanh bên cạnh che miệng cười khẽ.

- Đệ tử của Ngự Thú tông vốn không thạo thực chiến, thua cũng không có gì oan ức.

Khúc Phi Khanh là đảo chủ đảo Nghê Quang nhưng dung mạo lại trang nhã như tiên tử trên trời, lúc nói chuyện thì chậm rãi lười biếng, nghe như đang cười khẽ: "Ta nghe nói nhóm tiểu đệ tử của phái Huyền Hư đã đến Tây Sơn rồi, không phải cô vẫn luôn muốn nhìn thấy Hoả Hoàng trong truyền thuyết sao? Hay là đến chỗ các trưởng lão phái Huyền Hư mà ngắm nó đi?"

Các vị trưởng lão phái Huyền Hư nghe vậy thì run lên, Thiên Tiện Tử ra vẻ trấn định ra sức đẩy đẩy Huyền Kính vào bên trong.

- Thật sao?

Nữ tử trẻ tuổi kia là tông chủ của Ngự Thú tông - Lâm Thiển. Sau khi nghe Khúc Phi Khanh nói vậy, hai mắt nàng sáng rỡ như đèn pha: "Ta nghe nói Hoả Hoàng của Tây Sơn rất thú vị, đang định sau khi bí cảnh mở ra thì thu phục nó về làm linh sủng. Các vị trưởng lão có thể cho ta nhìn nó một cái được không?"

Các trưởng lão của phái Huyền Hư mắt to trừng mắt nhỏ đưa mắt ra hiệu cho nhau, ai cũng như con kiến bò trên chảo nóng. Thiên Tiện Tử muốn nói lại thôi, biểu cảm phức tạp, sau khi liếc nhau với Chân Tiêu một cái thì yên lặng xoay mặt Huyền Kính về phía Lâm Thiển.

Hình ảnh hiện ra trong kính là một mảnh đất bị thiêu rụi đến mức điêu tàn, ở giữa có một khối gì đó rất lớn trông rất bắt mắt. Cái đầu trụi lủi, cơ thể trụi lủi, cánh với đuôi cũng trụi lủi nốt. Trên cơ thể đen sì kia có hai cái cánh cái cụp cái xòe, giống như đang phân bua về những mê mang và đau thương trong cuộc đời mình vậy. Đêm tối ban cho nó một làn da đen mà nó lại dùng chúng để kiếm tìm ánh sáng*. Đứng nhìn qua Huyền Kính cũng có thể ngửi thấy mùi thịt cháy thoang thoảng.

(*黑夜给了它黑色的焦皮,它却用来寻找光明。Câu này chế lại câu: "黑夜给了我黑色的眼睛 我却用它寻找光明", nghĩa là: "Đêm tối ban cho ta đôi mắt đen nhưng ta lại dùng nó để kiếm tìm ánh sáng" trong bài thơ "一代人 - Một thời đại" của nhà thơ Cố Thành - một nhà thơ, nhà tiểu luận và tiểu thuyết gia hiện đại nổi tiếng của Trung Quốc. Ông là một thành viên nổi bật của "Những nhà thơ trong sương", một nhóm các nhà thơ hiện đại Trung Quốc.)

- Đây, đây là...

Cả đôi môi và giọng nói của Lâm Thiển đều đang run rẩy, nàng nhìn vào con chim vừa quen thuộc vừa xa lạ trong trí nhớ của mình: "Hỏa Hoàng?"

- À thì... nó bị chính lửa của mình nướng chín.

Thiên Tiện Tử gãi gãi đầu, vội vàng cười ha ha chữa ngượng: "Hết cách rồi, cháy đen thui như vậy... Hay là để bọn Ninh Ninh mang ít thịt nướng về cho cô nếm thử nhé?"

Lâm Thiển thấy trước mắt tối sầm, mặt lạnh như tiền, ánh mắt sắc bén.

- Chắc là lúc hỗn chiến thì chẳng may dính chưởng mà thôi.

Khúc Phi Khanh nhẹ giọng an ủi nàng vài câu, tiện đà lại nói: "Đúng rồi, Liễu Huỳnh cũng đang ở cùng đám Ninh Ninh, không biết Thiên Tiện trưởng lão thể cho ta nhìn xem bây giờ con bé đang làm gì được không?"

Các trưởng lão lập tức không hẹn mà cùng quay người đi, người thì nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, người thì cúi đầu uống trà, Kỷ Vân Khai thậm chí còn chu mỏ ra huýt sáo. Biểu cảm của Thiên Tiện Tử lại càng thêm phức tạp.

Lần này Thiên Tiện Tử không dám động thủ nữa mà ra hiệu bảo Khúc Phi Khanh tự mình điều chỉnh góc nhìn của Huyền Kính. Nữ tu khẽ xoay cái cổ tay trắng nõn của mình, bên trên mặt kính lập tức xuất hiện hình ảnh của một thiếu nữ.

Liễu Huỳnh cầm một miếng ngọc bội trong tay cười vừa điên cuồng vừa chua chát, nàng hét to lên với mọi người: "Không ngờ tới phải không! Thật ra ta là gián điệp đảo Nghê Quang phái tới đây nằm vùng để cướp lấy miếng ngọc bội này!'

Khúc Phi Khanh vốn tưởng rằng con Hoả Hoàng nướng đen thui kia là kết thúc của tất cả nhưng không ngờ được rằng đây mới chỉ là bắt đầu của một loạt bi kịch.

Ai có thể nói cho nàng biết tại sao đồ đệ yêu quý của nàng cũng bị nướng đen thui thế kia có được không?!

Liễu Huỳnh đã từng là một cô gái xinh đẹp đáng yêu biết bao nhiêu, thế mà bây giờ bộ dạng thê thảm đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhọ nhem nhọ nhuốc, ai không biết còn tưởng nàng đã đi đào than đá dưới lòng đất mười năm đấy! Nhưng kinh khủng nhất là mái tóc của nàng. Phần tóc trên trán hình như đã bị đốt nên xoăn xoăn cuộn cuộn nhìn y như rong biển, nhìn từ chính diện, cái đầu của nàng trông như một thanh niên bị hói sớm, trên đầu chỉ có vài sợi tóc quăn may mắn sống sót nom không khác gì mấy cong cỏ dại cứng cỏi bất khuất sống trên hoang mạc bao la bát ngát.

Mới có nửa nay không gặp, từ một thiếu nữ mỗi bước toả hương nàng đã biến thành cái lư hương trên đỉnh Quang Minh, vừa nghiêng ngả lảo đảo vừa nức nở kể tội: "Đã uy hiếp ta còn bắt nạt ta, lại còn đẩy ta lên lửa để nướng! Các ngươi không phải là người, đây là báo ứng!"

Có một số người tuy rằng còn sống nhưng cũng như đã chết. Nhất thời không biết Liễu Huỳnh với Hoả Hoàng ai thảm hơn ai.

Khúc Phi Khanh hiếm có lúc tắt nụ cười như lúc này, trước mắt cũng tối sầm, mặt lạnh như tiền, ánh mắt sắc bén.

Thiên Tiện Tử: ...

Thiên Tiện Tử: "Ờm... Hai vị nữ Bồ Tát, ta có còn cơ hội giải thích nào không?"

____

Meo: Xin hãy tha thứ cho người editor bị dính lời nguyền đăng bài vào cái giờ âm trì địa ngục này vì cổ đang khóc lụt ở tập 13 ATVNCG :((((

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.