Chương trước
Chương sau
Liễu Huỳnh đã nghe về cái tên "Bùi Tịch" này. Nàng đã để ý hắn từ lâu rồi, đảo Nghê Quang rất nhanh nhạy trong việc thu thập tin tức của các môn phái, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết được rất nhiều việc liên quan đến Bùi Tịch. Ví dụ như hắn vốn là một đệ tử ngoại môn vô danh tiểu tốt nhưng dựa vào một trận đấu mà tiếng tăm vang xa, được đặc cách trở thành đồ đệ thân truyền của Thiên Tiện trưởng lão, ví dụ như tính tình của hắn lạnh nhạt quái gở, ngoại trừ Ninh Ninh thì hình như hắn cũng không có bạn bè nào khác.

Liễu Huỳnh có một khuôn rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp nốt, đứng trong đám người hiển nhiên vô cùng nổi bật. Cho dù là nam hay nữ thì sau khi nhìn thấy nàng cũng sẽ nhìn thêm vài lần nữa theo bản năng hoặc là ưu ái nàng thêm vài phần. Sau khi nàng được nhận làm đồ đệ thân truyền của đảo chủ đảo Nghê Quang thì càng như hổ thêm cánh. Lúc nào cũng có người vì một câu nói hoặc một ánh mắt của nàng mà đánh mất bản thân, cái gọi là chính nhân quân tử chẳng qua chỉ là một trò cười.

Đối với tất cả mị tu của đảo Nghê Quang mà nói, những kẻ ái mộ chủ động dâng hiến bản thân mình cho họ đều rẻ rúng như cỏ rác, Liễu Huỳnh cũng không ngoại lệ. Từ trước đến nay nàng đều không thích những thứ có được quá dễ dàng, so với việc quyến rũ một tên đàn ông phóng đãng thì nàng lại thích nhìn những kẻ cao thượng sa ngã, những kẻ trong sạch bị vấy bẩn, những thanh niên tài tuấn chính phái trước khinh thường nàng sau lún sâu vào nàng, trở thành món đồ chơi chỉ thuộc về mỗi mình nàng.

Bùi Tịch chính là một con mồi vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của nàng.

Bây giờ vất vả lắm nàng mới có thể tiếp cận được đám người của phái Huyền Hư, nàng đã chịu hết nổi hai tên ngốc kia rồi, thế nên giờ nàng hạ quyết tâm dùng hết tất cả thủ đoạn để biến Bùi Tịch trở thành thứ nằm trong lòng bàn tay của mình.

Ninh Ninh đi thám thính quay về, mỉm cười hỏi nàng: "Liễu cô nương, cô đã khoẻ lại chưa?"

Liễu Huỳnh nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nàng ra vẻ yếu ớt chống thân cây đứng dậy, ho khụ khụ vài tiếng cho hợp tình hợp cảnh: "Không sao, ta nhất định sẽ không làm vướng tay vướng chân các vị đâu, xin các vị yên tâm."

Hạ Tri Châu vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp tuyệt mỹ của tĩnh điện, thấy nàng đứng dậy đi thì vỗ trán: "Liễu cô nương, để ta kể tiếp cho cô về nguyên tử và điện tử nhé!"

Liễu Huỳnh: Ngươi cút ngay! Ta không muốn nghe!

- Câu chuyện mà Hạ ca ca kể quả thật rất thú vị.

Liễu Huỳnh cười gượng một tiếng, khi nói chuyện với tên ngốc này đến lấy cớ cũng có lệ: "Nhưng ta đang bị nội thương, một khi phải suy nghĩ quá nhiều thì thức hải sẽ bị ảnh hưởng, đầu đau như muốn nứt ra. Huynh muốn kể gì thì cứ tạm tích góp lại đó đã, sau này rồi kể cho ta nghe một thể đi."

,

Hạ Tri Châu cũng qua loa lấy lệ hệt như Liễu Huỳnh, không thèm suy nghĩ thêm việc suy nghĩ, thức hải với đau đầu thì liên quan gì đến nhau. Hắn nghe Liễu Huỳnh nói có sách mách có chứng như vậy thì không có cách nào để phản bác lại, thế nên hắn rất ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại, sợ mình trở thành nguyên nhân làm cho Liễu cô nương phải chịu đau khổ.

Tạm biệt hai tên ngốc kia xong chính là lúc thực hiện kế hoạch thứ hai.

Khả năng hành động của Liễu Huỳnh vô cùng mạnh, nàng đã tính toán cả rồi.

Nàng hiện giờ "bệnh tật ốm yếu thân chịu nội thương", là thời điểm tốt nhất để gợi lên ý muốn bảo vệ và khơi gợi sự đồng cảm của người khác, không những thế còn có một lý do khác quan trọng hơn.

- Ai ui!

Nữ tử mặc chiếc váy dài màu trắng hốt hoảng hô lên một tiếng, chân trẹo một cái rồi cả người đổ ngay về phía Bùi Tịch. Đây là nước cờ đầu tiên nàng dùng để tiếp cận Bùi Tịch: lợi dụng ưu thế cơ thể yếu ớt đi đất bằng cũng có thể ngã của mình.

Ai cũng biết nữ chính trong truyện có thể ngã ở bất cứ địa hình nào. Lúc leo núi có thể ngã, lên cầu thang cũng có thể ngã, trời mưa đường trơn cũng ngã mà đang yên đang lành đi trên đất bằng cũng có thể "trong lúc lơ đãng trẹo một cái" rồi ngã ngay vào trong vòng tay của nam chính. Sau đó chắc chắn là một loạt những tình tiết dây dưa mập mờ, mặt đỏ lựng tim đập nhanh, cho dù trước đó hai người có quen biết nhau hay không thì tình cảm cũng sẽ vì thế mà thăng tiến thêm một bước.

Góc độ mà Liễu Huỳnh lựa chọn vô cùng tinh vi, cho dù Bùi Tịch không chủ động giơ tay ra đỡ thì nàng cũng có thể ngả vào bả vai hắn một cách chuẩn xác. Nàng đã sử dụng chiêu này rất nhiều lần nên rất thành thạo. Liếc mắt thấy thiếu niên mặc đồ đen đang nhìn mình, cơ thể nào đảo một cái. Bùi Tịch vốn nên nghiêng người đỡ lấy nàng, thế nhưng hắn lại chỉ lạnh lùng đứng nhìn, sau khi tỏ vô ra cùng bực bội và phiền chán thì hắn hơi ngửa người rồi lui về sau một bước.

Lui-về-sau-một-bước.

Tầm mắt của thiếu nữ đang trên đà ngã nhào và thiếu niên nghiêng người tránh nàng giao nhau trong chớp mắt, quỹ đạo rơi xuống là một đường cong vô cùng đẹp mắt. Cho đến khi ngã chỏng quèo trên mặt đất, khuôn mặt của Liễu Huỳnh vẫn tràn đầy vẻ không thể tin được. Đôi mắt nàng trừng to như hai con ốc nhồi.

Người này dám né tránh không chút do dự để cho một thiếu nữ xinh đẹp như nàng ngã ngồi trên đất á? Là do nàng không đủ xinh đẹp, do nàng không xứng sao?

Cái này vẫn chưa phải là điều quá đáng nhất. Bùi Tịch nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thực tế hắn cũng là một tên bất bình thường khác giống như hai tên ngốc kia. Vẻ bất bình thường của hắn thể hiện rõ một cách bất thường thế kia, có thể thấy, người này cũng là một kẻ bất bình thường.

Sau khi né khỏi cú ngã của Liễu Huỳnh, hắn nhắm mắt làm mơ mọi sự mà đi vòng qua nàng rồi đi tiếp về phía trước.

Hắn thật sự! Cứ như vậy! Đi vòng qua nàng! Đi một mạch từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn lại.

Liễu Huỳnh:...?

Nàng bây giờ vừa cảm thấy thất bại vừa tủi thân vừa hoang mang không có chỗ nào để giải toả, nàng cũng không hề biết rằng trong thức hải của Bùi Tịch đang có một ông chú trung niên thích thú cười hí hí: "Ha ha ha làm tốt lắm Bùi Tiểu Tịch! Vừa nhìn đã thấy nữ nhân này có âm mưu quyến rũ ngươi, ngươi đừng để ý đến nàng ta!"

Nó nói bằng giọng tràn đầy cảm xúc, ý chí chiến đấu sục sôi: "Ta nói cho ngươi nghe nè, con người dễ ghen lắm. Nếu Ninh Ninh nhìn thấy ngươi thân mật cùng với người khác thì nhất định sẽ không vui đâu. Nghĩ lại thì lúc ngươi biết Ninh Ninh mua viên dạ minh châu cho con rồng kia thì cũng không cảm thấy dễ chịu lắm nhỉ?"

Bùi Tịch nhíu mày: "Đấy không phải là ghen."

- Ầy ầy ầy, được được được, không phải "ghen".

Thừa Ảnh nói bóng nói gió, câu nào cũng tràn đầy trào phúng: "Chỉ là không hiểu sao tự dưng lại hơi buồn buồn, hơi sầu sầu, hai chúng ta đều không biết ngọn nguồn của những cảm xúc không vui đấy, đúng là bí mật ngàn năm chưa được giải đáp của giới tu tiên."

Bùi Tịch không đáp lời nó.

Hắn đã biết nữ nhân kia đang ôm âm mưu nào đó từ lâu rồi. Nếu không phải Ninh Ninh nhất quyết giữ ả lại thì hắn đã cướp luôn lấy lệnh bài trên người nàng ta. Đừng nói để Liễu Huỳnh quã chỏng queo, cho dù nhân lúc đang đánh nhau cho nàng một vố sống dở chết dở thì cũng hắn cũng không hề cảm thấy có gánh nặng gì. Bởi vì đối với Bùi Tịch mà nói thì đa số những người bên cạnh hắn đều không khác gì cái bánh bao chay cả. Không ai sẽ đi nhớ mình đã ăn bao nhiêu cái bánh bao, đương nhiên hắn cũng không để ý đã có bao nhiêu người thua dưới tay của mình. Mà bánh bao còn chẳng phân giới tính nam với nữ.

Cái bánh bao hình người bị bỏ lại đằng sau hình như đã được Ninh Ninh nâng dậy, nàng ỏn à ỏn ẻn nói lời cảm ơn nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định sáp lại gần hắn.

- Bùi công tử, ta... có phải ta có chỗ nào làm phật ý huynh không?

Nàng bước đi nghiêng ngả lảo đảo, đuôi mắt đỏ bừng lên như màu hoa đào, vừa nhìn đã thấy thương: "Nếu ta có chỗ nào làm chưa được tốt thì ta có thể sửa, huynh đừng ghét ta có được không?"

Thừa Ảnh ở trong đầu hắn bắt đầu lải nhải: "Buồn nôn ghê! Hắn ghét cô cứ quấn lấy hắn đấy, cô sửa đi có được không?"

Thấy Bùi Tịch không có phản ứng gì, Liễu Huỳnh lại nói: "Ta vốn xuất thân nghèo khổ, thực lực cũng thuộc dạng kém cỏi trong môn phái, lớn lên trong sự bắt nạt, ghẻ lạnh của mọi người. Trước nay ta đều rất cố gắng, không được một trăm cũng phải được chín chín lần, thế nhưng kết quả... Chẳng lẽ đến Bùi công tử cũng thấy ta là thứ bỏ đi, khinh thường ta sao?"

Mấy câu này là nàng cố ý nói cho hắn nghe.

Xuất thân nghèo khổ, lớn lên trong sự ghẻ lạnh của mọi người, đây rõ ràng là hình ảnh phản chiếu cuộc đời của Bùi Tịch, bây giờ hiện thực đó đã tái diễn trên người của nàng, nhất định hắn sẽ thấy đồng cảm sâu sắc mà buông bỏ phòng bị đi an ủi cô.

Bùi Tịch đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái: "Ừ."

Liễu Huỳnh đơ luôn.

Hắn vừa nói cái gì cơ? "Ừ"??? Đây là lời người nói ra sao???

Thừa Ảnh hóng hớt ríu rít không ngừng: "Không sao đâu cô nương, chỉ cần nỗ lực thêm một chút nữa cô nhất định sẽ thành công, thành công thất bại một trăm lần ha ha ha!"

Thân là đệ tử ưu tú nhất của đảo Nghê Quang, cuộc đời Liễu Huỳnh chưa bao giờ trải qua cơn sang chấn như thế này. Tuy rằng đã từng có nam nhân khịt mũi coi thường nàng nhưng tốt xấu gì bọn họ vẫn còn một chút lương tâm, chỉ có Bùi Tịch là khác. Nếu Hạ tri Châu và Hứa Duệ là sinh vật không xác định hình người thì hắn chính là loại sinh vật không xác định hình người bản cao cấp nhất.

Đừng tức giận, phải bình tĩnh.

Bùi Tịch trước nay vẫn luôn cô đơn lẻ bóng, chưa từng tiếp xúc với quá nhiều nữ tử, đương nhiên không thạo việc nam nữ. Nếu muốn làm hắn cắn câu thì không thể ám chỉ mập mờ quá mà phải nói thẳng ra, huỵch toẹt ra để khơi gợi lòng đồng cảm của hắn.

- Bùi công tử, huynh không biết đâu.

Trên Tây Sơn, Liễu Huỳnh cố gắng nén lửa giận trong lòng xuống, đôi mắt loang loáng ánh nước trông vô cùng tủi thân: "Sau chuyện xảy ra ở Cổ Mộc Lâm Hải, ta đã đem lòng ngưỡng mộ một thiếu niên kiếm tu ở phái Huyền Hư. Nhưng người ấy chưa từng nhìn ta một cái, mãi cho đến lần pháp hội này ta mới có cơ hội tiếp xúc cùng với người ấy."

Nàng vừa nói vừa liếc trộm Bùi Tịch, chỉ thấy sườn mặt lạnh lẽo đẹp đẽ của thiếu niên. Gương mặt này xem như động lực duy nhất giúp nàng chống đỡ đau khổ mà tiếp tục diễn. Vừa nhìn thấy nó, giọng nói của nàng lại càng thêm chân thành: "Người ấy nhất định không biết được rằng ta đã từng cố gắng thế nào để hỏi thăm tin tức về y, thậm chí còn muốn biến bản thân mình thành một món quà, nhét vào hộp để tặng cho y nữa."

Cuối cùng Bùi Tịch cũng quay sang nhìn nàng một cái, khuôn mặt bình thản vô cảm xuất hiện một biểu cảm khác lạ.

Có hiệu quả rồi!

Ý tứ trong lời nói của nàng không thể rõ hơn được nữa. Vị thiếu niên kiếm tu kia rõ ràng chính là Bùi Tịch. Hắn nhất định đã hiểu được câu này của nàng nên thấy cảm động không thôi.

Sau đó Liễu Huỳnh nghe thấy hắn nhíu mày hỏi: "Cô tặng cho người ta hũ tro cốt làm gì?"

Liễu Huỳnh: ...

Nàng là ai? Nàng đang ở đâu? Nàng phải làm gì?

Nàng phải nghĩ quẩn đến mức nào mới dính vào đám kiếm tu này cơ chứ!

Gió nóng trên núi thổi làm não của nàng cũng đơ luôn. Liễu Huỳnh lại loáng thoáng nghe thấy giọng của Bùi Tịch: "Lý cô nương."

Hắn nói: "Nhạc tu của Lưu Minh sơn các người không phải luyện đàn mà là luyện mồm có đúng không?"

Có lẽ là thấy nàng đờ đẫn hoảng hốt quá, hắn huỵch toẹt luôn thêm một câu: "Cô phiền quá, mau tránh ra đi."

Lý-cô-nương.

Mãi một lúc lâu sau Liễu Huỳnh mới ngộ ra "Lý cô nương" là đang gọi nàng.

Cầu xin ngươi hãy sống có đạo đức chút đi! Ta ở đây lâu như vậy rồi mà đến tên họ ta là gì ngươi cũng không nhớ nữa!!!

Liễu Huỳnh phun một ngụm máu trong lòng, miễn cưỡng cười nói: "Bùi công tử, ta họ Liễu."

Nếu Bùi Tịch là một người bình thường, đáng lẽ lúc này hắn nên tỏ vẻ xấu hổ rồi xin lỗi nàng. Thế nhưng hắn chỉ nhíu nhíu mày, vẻ mặt kiểu: "Bị điên hay gì má!" rồi dùng giọng điệu đúng lý hợp tình nhất để nói ra một câu gợi đòn nhất: "Cô tên họ là gì thì có liên quan gì đến ta?"

.

Liễu Huỳnh: ...

Nàng đã thua trận này, thua một cách triệt để, thua tâm phục khẩu phục. Hai tên ngốc kia ít ra còn nhớ được tên nàng.

Mới ở cùng Bùi Tịch một lúc thôi mà Liễu Huỳnh đã bắt đầu nhớ nhung điện tử với điện tích của Hạ Tri Châu rồi. Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nhận ra thì ra khoa học lại tốt đẹp như vậy, rạng rỡ nhiều vẻ như vậy.

"Bùi công tử..." Nàng hít sâu một hơi, vớt vát lần cuối cùng: "Huynh chán ghét ta đến mức vậy sao?"

Bùi Tịch không nói chuyện. Thế nhưng hắn đã hết kiên nhẫn, bắt đầu giơ tay rút kiếm rồi!!!

Kiếm khí như sóng lớn, sát khí tứ phía. Liễu Huỳnh vội vàng lui về phía sau một bước: "Ninh Ninh cô nương đã cho phép ta đi cùng mọi người rồi. Huynh... huynh không thể làm ta bị thương được!"

- Sư tỷ là sư tỷ, ta là ta.

Bùi Tịch cười lạnh một tiếng, sát khí trong đôi mắt đen càng ngày càng dày, vừa khinh miệt vừa trào phúng: "Chẳng lẽ ta làm gì còn phải nghe theo lời tỷ ấy chỉ huy sao?"

Câu này làm nàng không nói lên lời.

Ở cạnh mấy tên ngốc thì chỉ bị điên thôi, nhưng ở cùng kẻ điên thì sẽ mất mạng đấy!

- Sao thế?

Hai bên đang giằng co, Ninh Ninh đi đến cạnh Liễu Huỳnh, vừa đến đã nhìn thấy Bùi Tịch mặt mũi sầm sì: "Đệ tức giận rồi hả?"

So với tư thế chuẩn bị rút kiếm chém người của Bùi Tịch, nụ cười của Ninh Ninh trông vô cùng rạng rỡ thuần khiết, đẹp đẽ hệt như nữ thần giáng lâm.

Đám đàn ông thối tha này là cái gì cơ chứ! Chị đẹp dịu dàng lương thiện lại không tốt hơn cả ngàn vạn lần hay sao?

Liễu Huỳnh đỏ mắt ôm chặt lấy cánh tay của Ninh Ninh, bắt đầu õng ẹo giả vờ: "Không sao đâu, Bùi công tử rất tốt, là do ta vô dụng làm cho huynh ấy tức giận mà thôi..."

Ninh Ninh nghe xong thì nhẹ giọng cười cười, nhìn Bùi Tịch nói: "Lúc nói chuyện với con gái thì đệ đừng hung dữ như vậy, cẩn thận không thì doạ người ta sợ đấy, biết chưa?"

Bùi Tịch quay mặt qua chỗ khác, trầm giọng đáp: "... Vâng."

Liễu Huỳnh: Ha ha.

Cút mẹ nhà ngươi đi! Ban nãy ngươi đâu có có như vậy đâu! Có bản lĩnh thì ngươi lại bày ra cái mặt kiêu ngạo ban nãy rồi nói một câu "Sư tỷ là sư tỷ, ta là ta." đi xem nào đồ đồn ang thối tha!

Nàng đã không còn muốn đi quyến rũ người này nữa rồi. Sắt thép không thích hợp tồn tại ở nhân gian, xin Bùi Tịch hãy tiến hành tự huỷ, cảm ơn.

- Liễu cô nương, cô về rồi sao!

Thấy Liễu Huỳnh từ chỗ Bùi Tịch chầm chậm đi về phía hai người bọn họ. Hạ Tri Châu hớn hở hỏi han nàng: "Cô với Bùi sư đệ nói chuyện với nhau thế nào rồi?"

Liễu Huỳnh giật giật khoé miệng, đáp: "Thôi chúng ta bàn tiếp về điện tích dương với điện tích âm đi."

***

- Hoá ra cung Chước Nhật được cất ở phía sau thác nước kia à!

Đoàn người từ sườn núi tiếp tục đi lên trên, vừa đi vừa nói chuyện với nhau chưa được bao lâu thì đã lên đến đỉnh. Sau khi nghe Hạ Tri Châu nghe Kiều Nhan giới thiệu về cung Chước Nhật, hắn như bừng tỉnh, nói: "Thế nên những hồ nước khác thì đều có quỷ kính, chỉ có chỗ kia là có nước sạch là bởi vì nơi đó có cung thần bảo vệ sao!"

Kiều Nhan gật đầu: "Sau thác nước có cửa âm tường, chỉ cần đặt ngọc bội này trên chỗ lõm xuống ở trên cửa là có thể mở nó ra."

Nàng dứt lời thì thoáng ngừng lại, một cơn gió nóng rực thổi qua làm đám lông tơ trên đôi tai trắng muốt mịn màng khẽ bay bay, nàng ngước mắt nhìn về một nơi cách đó không xa: "Mọi người nhìn kia, cái hang đó là nơi mà hỏa hoàng sinh sống."

Càng lên cao, không khí xung quanh càng trở nên nặng nề. Dưới sườn núi còn có thể nhìn thấy một vài bộ hài cốt nằm trơ trọi dưới gốc gây, nhưng nơi này lại rất hoang vu, không hề có chút sự sống nào.

Khí nóng cuồn cuộn tạo thành sóng triều hữu hình dập dờn từng đợt, thỉnh thoảng có một đợt gió ào lên như cuồng phong gào thét cuốn đầy trời bùn đất màu nâu khô rang làm tầm nhìn mù mịt như bị trùm lên một tầng sa mỏng. Phóng mắt nhìn xung quanh, nơi nào cũng khô cằn heo hút như hoang mạc, chỉ thấy trời xanh trên cao xanh trong như vừa được gột rửa, màu xanh như ngọc phản chiếu lại mảnh đất màu đỏ tươi giống như hai thế giới hoàn toàn đối lập. Một cái động sừng sững đứng trên đỉnh núi, xung quanh có những đợt sóng nhiệt vặn vẹo có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đất cát đỏ lựng tụ thành từng mảng, cho dù là thị giác hay xúc giác thì đều làm người ta cảm thấy không thoải mái.

- Ngọn lửa của hỏa hoàng không giống như lửa bình thường, mọi người hãy cẩn thận.

Kiều Nhan lại khôi phục bộ dạng nghiêm túc già dặn như lúc mới gặp lần đầu tiên, nàng trầm giọng nói với mọi người: "Nếu chuyến này có mệnh hệ gì, xin các vị hãy nhanh chóng rút lui trước, ta sẽ dốc toàn lực đằng sau bảo vệ các vị chu toàn."

Hạ Tri Châu nghiêm trang an ủi nàng: "Chúng ta là loại người chỉ biết trốn sau lưng tiểu cô nương sao? Đương nhiên là không rồi! Yên tâm, dựa vào thực lực của chúng ta, nhất định sẽ thành công."

Kiều Nhan chần chờ cười cười, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Trên đường tới đây, bọn họ đã bàn với nhau xem nên đối phó với hoả hoàng như thế nào. Tuy chưa tìm ra được cách nào hữu dụng nhưng bọn họ là kiếm tu mà, cứ rút kiếm ra là xong việc thôi.

Càng đến gần cửa động, nhiệt độ càng tăng cao. Bốn phương tám hướng như một cái lồng hấp bị bịt kín làm cho người ta cảm thấy bứt rứt không chịu nổi. Hạ Tri Châu ban nãy lỡ mồm nói năng hùng hồn nên bây giờ không thể không xung phong đi đầu dẫn mọi người vào trong động. Không ngờ mới chỉ vào được nửa người, tiếng chim chói tai đột nhiên rít lên.

Gió nóng nổi lên khắp nơi, ngọn lửa mãnh liệt như dòng nước xuyên qua bóng tối trong hang động rít gào càn quét mà đến, nhắm thẳng vào cửa động. Bùi Tịch cảnh giác lập tức nhào lên chắn trước người Ninh Ninh, dùng kiếm khí chống đỡ ngọn lửa hừng hực. Ninh Ninh cũng lập tức kéo Kiều Nhan bên cạnh ta đằng sau để bảo vệ nàng.

Liễu Huỳnh không ngờ rằng lại có tình huống bất ngờ như thế này, đang định co giò chạy trốn thì lại nghe thấy tiếng Hứa Duệ thảng thốt hô lên: "Liễu cô nương cẩn thận!"

Người của đảo Nghê Quang thạo nhất là ẩn nấp và hành tẩu trong lặng lẽ. Đệ tử trên đảo thân pháp rất quỷ mị, nàng là người xuất sắc nhất trong số đó.

Liễu Huỳnh vốn có thể né tránh không mất chút sức lực nào nhưng vừa nghe thấy tiếng hô thảm thiết của Hứa Duệ thì biết ngay là hắn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, lại thêm bây giờ nàng vẫn chưa đạt được mục đích nên càng không thể từ bỏ thiết lập nữ tử yếu đuối ngây thơ của mình được. Thế là nàng bèn trấn tĩnh lại, nhìn hắn khẩn thiết:

- Hứa công tử, cứu ta với!

Tiếp sau đó là những tình tiết giống tưởng tượng của nàng y như đúc.

Trời xanh chứng giám, cốt truyện sai lệch hơn một nửa cuối cùng cũng đã quay về đúng quỹ đạo. Liễu Huỳnh chỉ cảm thấy khổ tận cam lai, hệt như một cô con dâu cuối cùng cũng đã đợi đến ngày lên chức mẹ chồng, trong lòng nước mắt tuôn như mưa.

Hứa Duệ kinh hoàng lao về phía nàng một cách dũng mãnh. Hắn túm lấy cánh tay của thiếu nữ sau đó thuận thế xoay tròn. Tà váy tung bay, quần áo ma sát với nhau, bốn mắt nhìn nhau chằm chặp. Liễu Huỳnh yếu đuối đáng thương, đôi mắt đỏ bừng, thiếu niên trước mặt đầy vẻ kiên quyết, một cái chớp mắt đó giống như là vĩnh hằng.

Nàng trơ mắt nhìn Hứa Duệ đột nhiên nghiến răng, trong mắt ánh lên vẻ khảng khái bi phẫn quyết tâm anh dũng hy sinh. Hai mắt hắn đỏ tươi, định dùng thân mình làm lá chắn ngăn lại hoả triều. Nhưng mà Liễu Huỳnh lại ở phía trước còn hắn ở phía sau. Pha lôi kéo vừa nãy là hắn kéo nàng lên trước làm lá chắn, chắn trước mặt của hắn.

Liễu Huỳnh: ...

Liễu Huỳnh: Mẹ nhà ngươi!!! Ngươi không phải người đúng không!!!

Sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt làm toàn bộ tóc mái và tóc mai của nàng bay rạp hết ra đằng sau. Một mình đảm đương trách nhiệm của một cái khiên hình người, nàng đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.

Cũng may hoả hoàng ở cách cửa động khá xa, cái động này cũng vừa to vừa sâu, cho dù liệt hoả hừng hực đến đâu nhưng cho tới chỗ bọn họ thì cũng chỉ còn một chút khí nóng, chẳng mấy chốc sẽ tiêu tan đi mà thôi.

Liễu Huỳnh còn đang đần người ra đã nghe thấy giọng nói của Hạ Tri Châu, ngữ khí rất là bất mãn: "Hứa Duệ, chúng ta thân là người tu đạo, sao có thể để cho Liễu cô nương chắn ở phía trước? Là đàn ông thì phải có khả năng gánh vác trách nhiệm, ngươi xem bây giờ ngươi đang làm cái gì!"

Nàng im lặng một lát, khuôn mặt bị hun đen xì cứng đờ như thịt trâu gác bếp. Nàng quay lại nhìn về phía sau lưng, thấy ngay Hạ Tri Châu đang bủn rủn chân tay bò ra từ sau lưng Hứa Duệ.

Thế là Hứa Duệ trốn sau lưng nàng còn hắn thì trốn sau lưng Hứa Duệ! Hai người các ngươi có khác gì nhau hả!! Rốt cuộc là ngươi lấy đâu ra tự tự tin mà đi dạy dỗ hắn như thế hả!!! Lấy đâu ra tự tin thế hả!!!

Hạ Tri Châu kia vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt nhỏ hiện lên vẻ sợ hãi như vừa nhìn thấy ma, hắn run giọng nói: "Liễu cô nương, tóc của cô... Lát nữa khi soi gương cô đừng buồn nhé, cứ coi như là mình vừa được uốn tóc miễn phí ở Tây Sơn đi. Kiểu tóc của cô trông rất là thời thượng, tên là "mỹ ăn liền style phật Di Lặc", bóng đèn năng lượng mặt trời trên trán... ờm ờm... trông rất độc đáo cá tính, lại còn có tí rock rock đấy. Cô có thể trở thành nhạc tu đầu tiên đi chơi rock and roll, chỉ cần ôm con cổ cầm ngồi đàn là được, chắc chắn sẽ làm cho mọi người phát cuồng vì mình!"

Liễu Huỳnh nghe mà không hiểu hắn đang nói nhăng nói cuội cái gì mà cũng không muốn biết bộ dạng của mình bây giờ trông như thế nào luôn.

Dưới ánh lửa đầy trời, nàng trông như một con gà mái già đứng ở đầu hàng không nhúc nhích để bảo vệ gà con khỏi diều hâu. Phía sau nàng có hai con gà con ngờ nghệch đang đong đưa trái phải như thể đầu óc có vấn đề vậy.

Thân là mị tu, nàng đã được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, bình thường sẽ không dễ dàng nổi giận, trừ phi thật sự không nhịn được.

Liễu Huỳnh hít sâu một hơi.

Nàng gặp được hai kẻ ngốc này trong lúc tuổi xuân tươi đẹp nhất, coi như nàng xui xẻo.

____

Meo: Nay là trung thu, chúc cả nhà trung thu vui vẻ!!!!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.