Chương trước
Chương sau
“Được rồi!” Angelina nhịn cười nói “Mấy chuyện này, nếu mà Fred và George không nói thì cả tớ cũng không biết. Quay trở lại với vụ chổi Harry đi.” Angelina vươn tay kéo Jade sắp cười nằm lại, còn có Fred vào George lại.

“ Không cười, không cười nữa.” Jade một tay ôm bụng, một tay xua xua.”

Fred gật đầu “Tất nhiên rồi không cười nữa, quay lại vấn đề nào.”

“Mà nãy chúng ta nói đến gì rồi?” George ráng nhớ lại.

Người nghiêm túc duy nhất trong nhóm, Hermione biết tuốt phát huy tác dụng “Chúng ta nói đến người gây chuyện này là Quirrell, vậy tiếp theo thì sao? Nên làm gì bây giờ?”

“Không có manh mối nào cả. Chúng ta tiếp tục tìm coi đồ mà Quirrell giấu là gì.” Jade chậm rãi nói “ Mặt khác tớ nghĩ giáo sư Quirrell biết cái gì đó, nhưng với tác phong của giáo sư Snape thì muốn tìm hiểu là không thể. Cho nên phải tự dựa vào mình thôi.”

Jade nói làm mọi người nhận ra tình cảnh hiện giờ.

“Còn nữa” Angelina đột nhiên nói “Các cậu không thấy rất kỳ lạ hả?”

“Cái gì kỳ lạ?” Mọi người đồng thanh hỏi.

“Nếu hôm này là do Quirrell làm, vậy Snape đã niệm chú gì?” Angelina hoang mang.

“Hay là Snape cũng định làm như vậy?” George do dự. “Nhưng mà không đạt hiệu quả như Quirrell.”

“Chắn chắn không.” Jade lắc đầu. “Lúc ấy mấy người kia biểu cảm bất ngờ, Snape bị hại phản ứng đầu tiên là tức giận. Nhưng phát hiện ra chổi Harry dừng lại thì không như Quirrell là uể oải. Ngược lại là..’

“Thở phào nhẹ nhõm?” Fred tiếp lời “ Nếu thế thì chẳng lẽ Snape đang bảo vệ Harry?”

Fred vừa nói xong mà mọi người đều đổ mồ hội, mơ cũng không dám nghĩ vậy nha! Snape ghét Harry cỡ này sao bảo vệ thằng bé được chứ? Nói là ngăn cản Quirrell gây họa còn được.

Thảo luận xong thì mọi người rời đi ai làm việc nấy.

“Gần đây nhiều chuyện quá, mấy phát minh mới không nhiều lắm.” George nằm ườn trên bàn thư viện, uể oải.

“Thì đâu cách nào được.” Jade lật sách tiếp. “Tại việc này liên quan đến bạn bè mà.”

“Không ngờ cậu bé sống sót Harry lại có nhiều rắc rối vậy.” Fred thở dài. “Xem ra ai cũng có nỗi phiền.”

Jade cười một chút. “Đúng rồi, ông chủ Zonko chia tiền hoa hồng chưa thế?”

“Tới rồi.” Fred cười tươi “Ông chủ Zonko còn bảo chúng ta làm thêm mấy thứ nữa. Ah sắp tới lễ Giáng Sinh rồi, chúng ta nghiên cứu đồ chơi đặc biệt cho Giáng Sinh đi.”

“Ừ, này …” George định nói gì đó thì thấy nhóm Harry đang đi tìm quanh quanh thư viện, thấy bọn họ liền chạy tới.

“Lại vụ gì hả?”

Hermione mở lời “Tụi em, tụi em phát hiện ra một cái gương kỳ cục…”



“Được rồi Hermione. Cái gương đó không có vấn đề gì cả.” Harry hỏng hài lòng miếng nào. “Tớ có thể nhìn thấy ba má qua cái gương đó, không phải quá tuyệt rồi hả?”

“Nhìn thấy ba má em?” George giật mình “Nhưng mà ba má em đã ….”

“Đúng thế.” Harry cúi đầu “Cho nên em muốn nhìn thấy họ.”

“Nếu thế là mấy đứa cũng cũng thấy giống ẻm?” Fred nhìn Ron và Hermione.

“Em thấy … Em thành Trưởng nam cấp trường, không phải ba má Harry.” Ron đỏ mặt nói.

Hermione trừng cậu một cái, giải thích “Em nghĩ cái gương đó làm cho người ta thấy cái họ muốn thấy nhât. Nhưng mà như vậy quá nguy hiểm.”

“Nguy hiểm hả?” Harry cao giọng “Bộ tớ nhìn thấy ba má ruột của mình là nguy hiểm hả?”

“Tớ làm thành viên cấp trường đâu phải việc gì quá quá nguy hiểm đâu hả?” Ron cho rằng đó chẳng phải lỗi.

“Đó là…” Hermione vội vàng giải thích, cuối cùng lại quay về phía ba người Jade “Em cảm thấy cái gương đó có gì đó quái dị, cho nên… cho nên em không muốn bọn họ mạo hiểm đi nhìn nữa. Nhưng mà bọn họ không nghe em. Em mới kéo hai người đó đến đây tìm anh chị giúp.”

“Làm cho người ta nhìn thấy thứ muốn thấy nhất à…..” Jade suy nghĩ một lúc. “Nếu vậy nó là gương ma thuật Eris? Chị đọc được trong một cuốn ma pháp cổ nhắc qua.”

“Cái này mà cậu cũng đọc được trong sách luôn hả?” Fred không tưởng tượng nổi.

“Harry! Ron! Hermione nói đúng đấy. Bởi cái gương đó dễ làm người ta mê muội nó.” Jade giải thích. “Ừ để chị đem cuốn sách cho mấy em coi.” Nói rồi bước đến một giá sách rồi rút ra một cuốn đưa bọn họ. “Chị nghĩ các em tự tìm được đáp án.”

Ba học sinh năm nhất nhận được sách nói lời cảm ơn liền rời đi.

Bọn họ rời đi, Fred mới hét to: “Chúng ta quên hỏi cái gương đó ở đâu rồi!’

“Bộ anh muốn nhìn cái gì trong trỏng hả?” George cười xấu xa.

“Món đồ kỳ diệu vậy ai chả muốn thử một lần chớ!’ Fred liếc George “Tớ đoán mình sẽ nhìn thấy bản thân nằm trên núi Galleon vàng chói mắt, đằng sau là tiệm giỡn của chúng ta.”

Nghe nguyện vọng của Fred, Jade nhịn không được bật cười.

Nếu đã quyết định đi điều tra thì mọi người chia việc cho nhau đâu vào đấy. Jade và Hermione tiếp tục tìm hiểu về nguyên do của mùi hôi thối. Angelina sẽ đến hỗ trợ, nhưng giúp đâu không thấy, chỉ thấy mới đọc vài ba quyển sách thì cô nàng đã ngủ gật mất tiêu.

Hai anh em dồn hết sức đem nghiên cứu của họ áp lên người Quirrell vì họ phải làm trước Giáng Sinh, lúc đó bản đồ không có tác dụng nữa.

Harry và Ron sẽ nghĩ mọi cách moi tin tức trong lớp Độc dược và bác Hagrid. Tiếc là miệng Snape kín như bưng, mở được miệng ra thì toàn lời đâm chọt làm hai đứa không chịu nổi. Còn Hagrid tuy không biết được món đồ giấu diếm là gì. Nhưng vô tình lại nói cho họ biết vài thứ, ví dụ như tác dụng đá phép.

Đã qua hơn nửa tháng mà ba nhóm này chẳng có tiến triển gì cả.

Thu hoạch lớn nhất là đôi song sinh bắt đầu sinh tò mò với cái khăn trùm đầu to oành của Quirrell. Bởi mới năm ngoái thôi, trang phục của Quirrell không kỳ cục đến mức này. Hơn nữa theo dõi lâu họ phát hiện, Quirrell chưa từng một lần tháo cái khăn đó xuống, kể cả lúc nóng nực nhất, mồ hôi nhễ nhại. Để làm ông ta tháo xuống, hai người thử đủ mọi cách như bom nước, cầu lửa …, thêm cả mấy món hù họa để ổng bỏ chạy làm rớt khăn. Nhưng tiếc là khăn to cỡ vậy mà bền thiệt.

Sau khi thất bại nhiều lần, hai anh em cuối cùng thử chiêu cuối là chạy lên giật! Đáng tiếc hình phạt chờ đợi hai người là Cấm túc một tuần mà chẳng thu hoạch được gì.



Việc hai anh em làm trò khiến một số người chú ý bởi cái khăn của Quirrell bự như vậy, không chú ý cũng kỳ lạ. Chú ý thì có nhưng người khác cũng không biết được gì.

Tuần cuối cùng trước mùa đông, George bị Angelina kéo đi, nói là muốn nghiên cứu chiến thuật tấn công do Oliver chủ trì. Jade và Fred ở lại trong thư viện tra cứu công thức hoàn chỉnh, đấy là Fred nói để trốn phần họp Quidditch. Bảo là “Chỉ cần tớ hoặc George đi thì người còn lại sẽ biết hết.”

Oliver suy xét liền miễn cưỡng đồng ý.

Jade cho là Oliver thỏa hiệp bởi chuyện kiếm tiền đối với hai anh em quá hấp dẫn, mà Oliver không sánh bằng được.

Lăn lộn mãi với đống sách mà cả hai chưa thu được gì.

“Không lẽ cái này chỉ có thể bỏ ngang sao.” Fred uể oải, tưởng cái này sẽ là bước tiến lớn, ai dè ngay cả Jade cũng không tìm được đầu mối. Hai người đành ra sức tra sách.

“Đúng thế, có vẻ như phép thuật cực kỳ cao siêu mới làm được đó.” Jade lấy ra quyển sách khác “Nhìn này, biết đâu cuốn này tìm ra được gì đó.” Nói rồi lắc cuốn sách “Sinh vật thần kỳ”.

Fred ghé vào bàn, tiếng rầu rĩ truyền ra “Nghỉ đi Jade, cậu cũng mệt mỏi rồi, tới đây là đủ. Tớ nghĩ cuốn này tìm không ra đâu.”

“Nhưng mà … Úi chà!” Jade run run, trời rét quá, dù ở trong thư viện, có lò sưởi lớn nhưng vẫn không xua được hết cái lạnh. Mà Jade vẫn mang đồ giữ ấm mà hai anh em đưa cô rồi đó.

Fred ngẩng đầu, đứng lên và ngồi xuống cạnh Jade, nhẹ giọng hỏi: “Lạnh lắm sao? Chúng ta trở lại phòng sinh hoạt chung đi, bên đó ấm hơn đấy.” Nói rồi không đợi Jade phản đối, liền thu dọn sách, kéo tay Jade ra khỏi thư viện.

“Lạnh thì nói tớ liền nhé.” Fred vừa đi vừa nói “Đừng giống như lần trước, lạnh mà không nói ai để rồi lăn đùng ra bệnh.”

“Ừaa” Jade không nỡ rời xa thư viện, đáng tiếc Fred chắc chắn không thả cô nàng trở lại đâu.

Nhắc mới nhớ, bình thường Fred và George thích bày trò quậy quậy, lại còn gây không ít phiền hà, nhưng mà họ biết quan tâm, chăm sóc người khác nữa! Chỉ là …

Jade nghiêng đầu nhìn Fred đã cao hơn cô hơn một cái đầu. Chỉ là có rất ít người nhận được sự quan tâm của hai tên ngốc này nhỉ! Xem ra cô rất may mắn.

“Cậu nghĩ đến gì thế?” Fred nhìn Jade cười tít mắt tủm tỉm, tò mò hỏi.

“Hả! Không, không có gì cả!” Jade lắc đầu “Đúng rồi, lúc trước các cậu bảo Giáng sinh này muốn ở lại trường đúng không?”

“Ừa, ba má muốn đi thăm anh Charlie với anh Bill, thuận đường của họ ấy mà. Tớ, George, Percy cùng Ron sẽ ở lại trường. Đúng rồi ba má cậu nói sao về kỳ nghỉ này á?”

“Ba nói Giáng sinh này ba có hoạt động phải tham gia, nhưng mà má có thể rảnh. Họ quyết định năm nay không để tớ về Mỹ đón năm mới. Tớ đã xin ở lại trường rồi, tránh lúc đó lại rối lên.”

“Cậu cũng ở lại trường à?” Fred cười tủm tỉm “Tuyệt quá rồi! Chúng ta có thể thử mấy thứ đồ thú vị.”

Lúc hai người về phòng nghỉ công cộng, nhìn thấy ba đứa năm nhất đang thảo luận hăng say.

Cả hai liếc nhìn nhau rồi bước qua đó.

“Hi! Mấy đứa đang nói gì đó?” Fred hỏi.

“Tụi em mới từ chỗ bác Hagrid trở về.” Harry giải thích “Tụi em nghe được một chuyện không tốt tí nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.