Chương trước
Chương sau
Tuy nói là mọi người đều bận, nhưng may mắn là Ron đảm đương chức bảo mẫu lâm thời, phụ trách vận chuyển đồ uống, dược phẩm, xử lý mấy việc đơn giản. Bằng không ngay cả người lòng-rộng-như-biển Oliver vì mấy vụ vụn vặt này mà lôi Jade về.

Hermione cực thích thư viện, thích tìm tư liệu, thế là tự động trở thành trợ thủ của Jade. Tuy cô nàng không rõ mục đích của việc này, nhưng biết Jade đang hoang mang, đặc biệt là sau khi ngửi được cái mùi hôi hun chết người kia. Lập tức quyết định phải tìm ra nguyên nhân. Công việc cô nàng là tìm ra những thứ có khả năng tạo ra mùi hôi như thế, rồi đưa cho Jade chọn lọc.

Do thế, trong thư viện Hogwarts xuất hiện hai nữ sinh mất ăn mất ngủ vùi mình vào sách vở.

Thời gian trôi qua mau, chớp mắt cái đã tới trước thềm thi đấu Quidditch năm học này. Vốn hai cô bé tính nhân cơ hội này tìm nhiều tư liệu, nhưng bạn thân đang làm chủ lực cho đội đóng nên không có sức đi coi. Jade nói xong liền bị Fred tức giận, đau thương, chịu ánh mắt đau thương bị vứt bỏ, đành tuyên bố đầu hàng và kéo theo Hermione đi coi trận đấu chẳng hứng thú tí nào.

“Jade, thi đấu đó là sao?”Hermione tò mò hỏi.

“Muốn chị nói hả?” Jade bất đắc dĩ “Chán vô cùng.”

“Jade, sao chị có thể nói như thế?” Ron hốt hoảng run sợ “Đó chính là Quidditch, là trò thi đấu xuất sắc nhất, tuyệt vời nhất.”

“Thiệt hả?” Hermione có hơi do dự nhìn Ron.

“ Ừm, đơn giản chỉ là thi ném bóng thôi.” Jade giải thích “ Một nhóm người ngồi trên chổi chà bay tới bay lui. Ném bóng vào khung thành hoặc đối thủ. Tất nhiên là ngoài nhóm người này còn có người nhàn nhã ngoài cuộc, căng mắt ra tìm một quả cầu kim loại nhỏ tí hin.”

“Không ngờ là em không thích Quidditch vậy đấy.” Một giọng nhẹ nhàng vang lên “Xin lỗi đã nghe các em nói chuyện. Giờ anh biết rồi, chẳng trách em đều không vui khi nhắc đến Quidditch.”

Jade hơi xấu hổ nhìn người đi tới, miễn cưỡng cười “Anh Cedric, dạo này ổn chứ? Các anh sắp thi đấu rồi ha.”

“Đúng vậy.” Cedric cười “Tính tới đây mời em đến xem, có vẻ không ổn rồi nhỉ.”

“Xin lỗi anh nhé.” Jade đáp “Hy vọng các anh có thể khởi đầu tốt nhé.”

“Hi vọng thế.” Cedric cười xán lạn, vẫy tay “Chào nhé, anh về đài quan sát đây. Năm nay các em tìm được tầm thủ xịn đấy, có lẽ cần quan sát nhiều đấy.”

“Gặp lại sau nhé.” Jade nói tạm biệt.

Cedric vừa rời đi, Ron cảnh giác hỏi “Em nhớ người này là tầm thủ của Hufflepuff đúng không?

“Chính xác”

“Mà hai người thân nhau hả?”

“Chính xác là Angelina thân người này.” Jade nghĩ một lúc rồi nói vào trọng tâm.

___________

Jade, Ron cùng Hermione leo lên khán đài của Gryffindor. Ở đó các sư tử con đã chuẩn bị sẵn băng rôn cùng cờ hiệu cổ vũ.

Trận đấu thuận lợi bắt đầu.



Jordan tiếp tục là bình luận viên, có điều giờ ngồi cạnh là giáo sư McGonagall, nên không dám tung hoành như trước nữa. Jade có chút thương người đang hớn hở cầm mic kia.

Trận đầu của năm học này đấu với Slytherin. Đối diện với đội ngũ Slytherin đều cao to vạm vỡ và có chơi xấu, Harry vốn gầy nhom ốm yếu nay càng thêm bé nhỏ như con gà rù.

“Chúng ta có thể thắng sao?” Hermione chỉ mới biết Quidditch qua sách vở, đối diện với thi đấu thực sự hoàn toàn mù tịt.

“Ừm, có thể.” Jade cũng ngập ngừng.

“Sao lại là có thể!” Ron hô to “Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!” Nói rồi hét vô đội tuyển mới vào sân “Fred, George, hai người nếu không thắng thì phải phục vụ em một tuần đó!”

Jade và Hermione nghe câu cuối liền nhìn nhau ẩn ý. Có vẻ Ron không vui gì về vị trí của mình trong đội bóng, cọc cũng lâu..

Hagrid vừa lúc tới khán đài, ngồi phịch giữa đám trẻ ngồi kế 3 người. Lúc Hagrid vừa ngồi xuống thì xung quanh lập tức trống hẳn, có vẻ không có mấy ai thích ngồi đằng sau người cao lớn như Hagrid để bị chắn tầm nhìn.

Mở màn không lâu thì Gryffindor dựa vào chiến thuật tấn công đã luyện dài ngày, chiếm thế chủ động. Angelina bay thoắt ẩn thoắt hiện, làm Truy thủ của đối phương không thể tấn công nổi. Cách tấn công từ hai phía của đôi song sinh vô cùng hiệu quả. Cả vị trí của Oliver phát huy hiệu quả cực tốt. Nếu Harry kịp thời tìm được trái Snitch thì càng hoàn hảo.

Nghĩ đến đây thì Jade nhìn về phía Harry, đột nhiên sợ ngây người. Harry đang run rẩy không ngừng giữa không trung, giống như cây chổi không nghe sự điều khiển.

“Jade làm sao vậy?” Hermione gọi vài lần, phát hiện Jade kỳ lạ.

Jade chỉ tay lên trời “Mau xem Harry!”

“Merlin ơi, Harry làm sao vậy?” Cả Hermione, Ron cùng Hagrid đều kinh ngạc “Chổi của Harry bị gì thế?”

Hermione đột nhiên nói “Mọi người, mau nhìn Snape kìa!”

Mọi người chuyển tầm mắt từ Harry sang Snape. Lúc này giáo sư môn độc dược đang nhìn chằm chằm Harry, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó không thể đoán nổi làm người ta dễ hiểu lầm.

“Hóa ra là do Snape!” Ron hét to.

“Mấy đứa từ từ đã. Đó là giáo sư Snape!” Hagrid vội nói “Mấy đứa không thể vội..”

“Được rồi bác Hagrid. Giờ không phải tìm hiểu là do ai.” Jade vội giữ ông lại “Chúng ta cần phải giúp Harry. Cho nên dù có phải do giáo sư Snape hay không, chúng ta đều phải thử xem.”

Vừa dứt lời, Hermione liền xung phong “ Ok Jade, để em đi cho. Mọi người chờ ở đây.” Nói xong liền chạy đi mất.

Jade quan sát tình huống trong sân, nhanh chóng lấy đũa phép và phóng ra một cái pháo hoa. Fred trong sân chú ý đến ngay, liền nhìn về phía Jade đầy thắc mắc. Jade nôn nóng chỉ về phía Harry.

Harry làm Tầm thủ sẽ bay ở vị trí tương đối xa, tránh cho trái Bludger bay vào người. Bởi thế mà trong thời gian ngắn, đội viên không phát hiện được cậu bé đang gặp nguy.

Vừa thấy tình cảnh của Harry, Fred chậm rãi tới gần, cùng với George đã tiếp cận được chỗ Harry. Nhân lúc Harry bị rớt xuống sẽ đỡ lấy cậu bé, huống chi với vị trí Tấn thủ thì hai người được huấn luyện kỹ.

Hermione đã tới được khán đài của các giáo sư. Jade nhìn thấy cô bé lôi đũa phép ra, niệm một câu thần chú tạo lửa đốt áo chùng của Snape, rồi rời đi.



Vài giây sau ngọn lửa cháy lớn bị người ta phát hiện, cắt ngang Snape đang niệm chú. Nhưng chổi Harry vẫn chưa ổn. Nhìn lại Snape thì ông đang cố dập ngọn lửa, đâm ra va chạm với mấy người xung quanh..

Sau đó chổi của Harry dừng lại.

Jade kích động nhìn xuống đám đông đang ngả nghiêng kia. Là giáo sư Flitwick? Không phải, là giáo sư Bùa chú nên không thể nào… Quirrell! Là ông ta sao? Jade nhìn người đứng lên sau cùng kia, nét mặt uể oải với cái khăn trùm đầu to oành, cùng với sự không cam tâm ngập tràn trong mắt. Không lẫn được rồi!

Chính lúc này, Hermione chạy về, Ron chúc mừng cô bé thành công.

“Hoàn hảo ấy!’ Jade cười, mắt không rời người buồn bã kia. Ông ta sao lại muốn hại Harry chứ?

Tình thế trong sân thay đổi chớp măt, Harry nắm chặt được cán chổi, cười vui vẻ với đôi song sinh rồi phóng đi tìm trái Snitch. Mà hai anh em gác lại lo lắng mà trở lại vị trí của mình, cái trò mà họ thích nhất.

“Nói thật thì Fred và George đúng là đáng tin cậy thật.” Hermione thấy vậy, khen hai người Weasley bảo vệ đồng đội.

“Đó là do bồ mới thấy một mặt của hai người họ thôi.” Ron bĩu môi, hỏng vui xíu nào khi hai ông anh của mình được khen vậy.

“Cậu nói câu này là do cậu mới thấy một mặt của hai người họ thôi.” Hermione chọc lại.

“Này tớ không có,,, tớ..” Ron vội giải thích mà trong sân lúc này hai Tầm thủ đã di chuyển. Chắc chắn rồi, họ đã tìm thấy trái Snitch.

Khán giả trở nên kích động, họ gào thét hô cổ vũ. Harry giây cuối cùng nhanh hơn một bước đã bắt được trái Snitch.

Thắng to, hơn nữa lại là thắng Slytherin. Toàn bộ Gryffindor hét ầm lên chúc mừng nhau. Mà vụ chổi Harry bị trục trặc bị vứt ra sau đầu rồi, trừ nhóm bạn của Harry. Ngày hôm sau 7 người gặp nhau để bàn về vụ cây chổi.

“Jade, ý của chị là không phải do Snape hả?” Hermione không thể tưởng tượng nổi.

Jade gât đầu “Lúc em đốt được áo chùng của giáo sư Snape, ông ấy phát hiện và dừng niệm chú lại nhưng chổi Harry thì không. Nhưng lúc ổng đẩy ngã Quirrell, chổi Harry bất ngờ lại ổn.”

“Nhưng mà Quirrell không đọc thần chú nào cả!” Ron không tài nào hiểu nổi.

“Tròi đất oi!” Fred than “Ron cục cưng, trên thế giới này không ít cách hạ bùa chú mà không cần xài đến miệng đâu.”

“Sao em trai bé bỏng chúng ta ngốc vậyyyy” George cũng làm bộ đau khổ.

“Em.. em mới năm nhất mà!” Ron bào chữa.

“Nhưng mà em nhìn coi..” Fred chỉ mọi người xung quanh

“Ít nhất thì Harry và Hermione đều biết chuyện này.” George bổ sung, dáng vẻ thằng em tôi ngốc thiệt.

Harry đứng kế ngượng ngùng đỏ mặt “ Ah, ừm thiệt ra em, em cũng không biết vụ này.”

Lời của Harry làm mọi người cười phá lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.