Chương trước
Chương sau
"Tôi không có cảm hứng, có trách thì trách ông trời đi.'' Cố Ngôn Thanh bình thản gập laptop lại, anh quả thật là không có cảm hứng để viết, cứ ngồi một lúc là lại thấy đau đầu hết cả lên, không thể viết nhiều thêm chữ nào.
Mặc Sơ Tịch nghe anh than vãn thì cũng bó tay, thời hạn nộp bản thảo đã gần tới, anh mà còn tình trạng như thế thì chắc chắn sẽ muộn. Cô ngồi chống cằm suy nghĩ một lúc thì cũng nghĩ ra một giải pháp.
"Anh đi du lịch đi, đi đâu đó cũng được, có cảm giác mới mẻ là được.''
Anh lắc lắc đầu, nhíu mày nói: "Thử rồi, không hiệu quả.''
Cô còn đang định nói thêm gì đó thì điện thoại reo chuông inh ỏi, Mặc Sơ Tịch tìm lấy điện thoại từ trong túi ra, cô nhìn trên màn hình thì thấy tên của người gọi được cô đặt là 'Cục nợ', Mặc Sơ Tịch thở dài một hơi rồi nói mình phải ra ngoài nghe điện thoại. Anh cũng không có vẻ gì là tò mò lắm, dù sao đó là đời sống riêng tư của người mình vừa mới gặp, quan tâm làm gì mấy chuyện nhặt đó.
Mặc Sơ Tịch vừa bắt máy thì giọng nói bên kia đã khủng bố tai cô, người ở đầu dây bên kia đau khổ than vãn: [Hu hu, chị đến đây cứu em đi!]
"Hửm? Cứu cái gì? Ai đè mày à?'' Mặc Sơ Tịch cười thành tiếng, Ân Lý bên kia một bụng bức xúc trước người chị vô tâm này của mình, cậu là đứa em trai ruột duy nhất của Mặc Sơ Tịch, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền!
Ân Lý và Mặc Sơ Tịch là chị em ruột, nhưng từ năm cô tám tuổi, cậu bốn tuổi thì ba mẹ của cả hai đã ly hôn, cô theo ba nên họ cũng theo ba, còn Ân Lý theo mẹ nên cậu phải đổi lại họ theo ý của mẹ, tuy rằng cả hai người họ ly hôn, nhưng cũng là ly hôn trong hòa bình, mãi đến năm Ân Lý mười tuổi thì mẹ cậu đi thêm bước nữa. Cũng may là người ba kế đó tính tình khá tốt, nên cũng được lòng cả cậu và cô, ba Mặc Sơ Tịch thì vẫn ở một mình như thế, hoàn toàn không có ý định đi thêm bước nào nữa.
Hai chị em hơn nhau bốn tuổi, vì thế nên cậu và cô luôn thân thiết với nhau, có lần cả hai còn lén gọi cho nhau vào đêm khuya đến tận ba giờ sáng để tâm sự, tình cảm chị em vô cùng tốt. Nhưng khi lớn lên, do tính chất công việc của Ân Lý nên cả hai cũng hạn chế gặp nhau, chỉ là thường xuyên gọi điện thoại cho nhau thôi.
Ân Lý chán nản nghe giọng nói trêu chọc của chị mình, cậu thở dài: [Èo, chị là chị em mà nỡ lòng nào nói như thế? Đến studio JAM rước em đi, thôi để em rước chị, nổ địa chỉ nhanh.]
"Hơ hơ, ở khu nhà giàu. Chị ra cổng đợi em.'' Mặc Sơ Tịch qua loa nói ra địa chỉ, sau đó đi vào trong cầm lấy túi xách, bộ dạng muốn rời đi, cô che loa điện thoại lại, quay qua nói với Cố Ngôn Thanh: "Anh cứ chậm rãi mà viết, ngày mai tôi lại qua.''
Cố Ngôn Thanh lười biếng gật đầu, anh không nói gì thêm nữa. Mặc Sơ Tịch cũng chẳng quan tâm mấy đến anh, cô vừa đi vừa luyên thuyên với cái điện thoại, để lại Cố Ngôn Thanh và chiếc máy tính đáng thương cùng nhau nằm trên sô pha, xem ra tối nay anh phải ôm nó ngủ rồi.
Cô đi ra ngoài cổng khu thì đã bắt gặp Ân Lý đang thong thả ngồi trong chiếc BMW chơi game hăng say rồi, cô đi lại mở cửa xe đi vào thì đã nghe cậu lải nhải: "Chị đang quen ông đại gia nào à?''
"Lại lên cơn gì đấy? Tác giả chị mày cần bản thảo đang ở khu này, đi nhà hàng nào đây?'' Mặc Sơ Tịch đánh lên vai cậu một cái rõ đau, trong đầu thằng nhóc này sao toàn bã thế? Cô và cậu mỗi lần gặp nhau không về nhà cô nấu ăn thì cũng là đi ăn nhà hàng sang trọng, mấy cuộc hẹn của hai chị em chỉ toàn như thế... Có lẽ thế.
"Camjileu mới mở chi nhánh ở trung tâm, đi ở đó nhé?'' Camjileu là nhà hàng đắt đỏ nhất nhì trong nước S, nó có nhiều chi nhánh ở các nước Châu Âu, nhưng vẫn rất ít ở Châu Á, một phần cũng là vì thuế quá cao. Nhưng bây giờ thì nó đã được mở ở ngay trung tâm nước S, tiền thuế đắt cắt cổ đó cũng đã được khách trả một phần lớn rồi, nhưng chung quy lại nó vẫn là dành cho những người ở tầng lớp thượng lưu.
Mặc Sơ Tịch không ý kiến gì, cô chỉ việc nghe theo cậu thôi, dù sao người trả tiền cũng là cậu, cô cũng lười ý kiến lắm.
Cả hai cứ thế chạy một mạch đến nhà hàng, cái người từ trên xuống dưới đều kín mít đi đâu cũng gây chú ý với người khác, Mặc Sơ Tịch ngán ngẩm ôm mặt.
Mỗi lần đi đâu với Ân Lý là cô đều phải đeo khẩu trang, kính râm như một đứa dở, danh phận người nổi tiếng của cậu đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến cô, thường thì mọi người sẽ đều nghĩ cô sẽ là bạn gái của cậu, chứ không phải chị gái. Dù sao danh tính của cậu cũng được bảo mật rất cẩn thận, nên việc hiểu lầm như thế là chuyện dễ hiểu.
Một bên Cố Ngôn Thanh ngồi nhìn màn hình laptop một lúc thì hai mắt lại giật giật liên hồi, anh thở dài tắt laptop, đi lên lầu thay đồ, quyết định ra ngoài. Cứ tiếp tục ở trong nhà thì anh cũng chẳng rặn ra thêm chữ nào, còn khiến bản thân chết đói vì trong tủ lạnh đã hết đồ ăn.
Anh một thân trắng toát, gương mặt đã được anh cạo râu sạch sẽ, mái tóc dài cũng đã được anh gội sạch sẽ, buộc tóc lên gọn gàng. Anh chần chừ một lúc, sau cùng vẫn quyết định cầm lấy cái kính râm tối màu trên bàn đeo lên, anh còn đeo khẩu trang, kéo cái mũ của áo hoodie lên trùm đầu mình lại, còn hơn cả ninja nữa ấy.
Cố Ngôn Thanh lững thững bước ra khỏi nhà, anh đi bộ hơn mười phút để đến trạm xe buýt ngay đầu ngã tư của khu trung tâm, bộ dạng như ma cà rồng của Cố Ngôn Thanh quả nhiên rất gây chú ý đến người khác, lúc đầu một số người còn tưởng Cố Ngôn Thanh là người nổi tiếng ra ngoài, nên mới che kín cả người mình như thế. Nhưng càng nhìn bọn họ lại chẳng nhìn ra anh là ai, dáng vóc cao ráo, gầy gầy, cũng may là nhờ bờ vai rộng, nếu không thì thật sự trông anh rất gầy! Nhìn sơ thì bọn họ còn thấy cả tay anh rất trắng, tuy chỉ để lộ hai bàn tay, nhưng nhìn qua hai bàn tay ấy cũng cảm thấy được anh rất trắng, ngón tay có chút chai sạn...
"Đừng nhìn nữa, rất phiền đấy.'' Cố Ngôn Thanh cọc cằn nhìn qua hai cô bạn học sinh đang chăm chú nhìn mình bên cạnh, anh đã bị bọn họ nhìn như đi ngắm thú trong sở thú, không khác gì cả. Anh ghét cảm giác này, anh ghét ánh nhìn của bọn họ.
Hai nữ sinh kia nghe anh nói như thế thì có chút giật mình, giọng nói người đàn ông này không tệ, nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là vì anh khá thô lỗ, cho dù khi nhìn thấy bọn họ chỉ là hai học sinh trung học. Thái độ gay gắt như này chắc chắn không thể là một thần tượng hay diễn viên gì rồi, hai nữ sinh kia nhận ra anh khó chịu với cái nhìn của mình nên cũng biết điều thu hồi ánh mắt của mình lại, bọn họ còn đang định nói lời xin lỗi thì chuyến xe bọn họ cần đi cũng đã đến. Có lẽ do Cố Ngôn Thanh không muốn ngồi chung chuyến với bọn họ nên anh đã ngồi đợi chuyến tiếp theo, anh ngồi như tượng trong ba mươi phút để chờ chuyến xe khác, nghe có chút kinh khủng.
Nhưng cuối cùng thì anh cũng đến được siêu thị ngay trung tâm, anh cần phải lưu trữ đồ ăn trong một thời gian, sắp tới có lẽ anh phải ngày đêm viết truyện mới kịp được tiến độ, nếu không thì anh sẽ gián tiếp giết người thật mất.
Anh cứ thế đẩy xe, tàng trữ lương thực.
Mặc Sơ Tịch đang bỏ vào mồm miếng bò thơm ngon thì nghe Ân Lý nói mình phải quay về studio gấp, chả biết lí do, nhưng cô phải gói đồ ăn mang về vì Mặc Sơ Tịch chẳng lái xe đến, cô phải đi chung với cậu, được cậu đưa về.
"Đưa chị đi siêu thị đi, nhà hết đồ ăn rồi.'' Mặc Sơ Tịch cầm điện thoại kiểm tra lại thời gian một chút, giờ này ba cô vẫn còn đang phải làm việc, chắc chắn sẽ không có thời gian mua đồ ăn, nhiệm vụ cao cả này hôm nay phải giao cho đứa con gái ngoan ngoãn này thôi.
[Con gái yêu: Con mua đồ ăn rồi nhé, ba cứ yên tâm làm việc đi nhé.]
Mặc Trí Thành đang họp thì thấy tin nhắn của con gái, ông nhắn lại một sticker 'yes' khá đáng yêu, ông còn đang nhìn vào góc bên phải của màn hình laptop thì lại nghe thấy tiếng cười xì xào của mọi người.
Ông khó hiểu, nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì buồn cười lắm à?''
Mọi người xung quanh đều đồng loạt lắc đầu, một ông chú già ngồi bên cạnh ôm bụng cười, ông ấy nói: "Chỉ là thấy ông bạn già có chút dễ thương.''
Ồ, laptop của ông đang kết nối với máy trình chiếu kia kìa.
...
Mặc Sơ Tịch được Ân Lý thả trước cửa siêu thị, cô đi lấy xe đẩy rồi đi mua đồ ăn. Cô đang đi gom đồ ăn thì vô tình nhìn thấy một bóng dáng kì lạ đang đứng trước gian hàng trái cây, chính xác là táo đỏ và táo xanh. Nhưng bên trên lại chẳng để chữ gì cả, có lẽ là do nhân viên sơ ý không dán tên mặt hàng vào, nhưng người bình thường thì cũng sẽ thấy chẳng có chuyện gì, vì ít nhất nó vẫn có bảng giá thành sản phẩm.
Nhưng có lẽ người đó không bình thường.
Cô đi tới gần, lấy bọc để đựng táo thì vô ý liếc mắt qua nhìn người đang đứng trầm ngâm bên cạnh, nhìn có chút quen... Chính xác là cái người mà cô vừa gặp không ít lâu lúc nãy, Cố Ngôn Thanh đang đứng như tượng tạc nhìn chằm chằm vào mấy quả táo, anh muốn làm gì thế?
Mặc Sơ Tịch khó hiểu nhìn anh, sau đó cô lại bắt chước dáng vẻ của anh, cuối cùng thì cũng lên tiếng hỏi: "Anh làm gì thế vị tác giả khác người?''
Anh còn đang nghiêm túc suy ngẫm gì đó thì nghe giọng nói của người bên cạnh, nghiêng đầu sang nhìn thì thấy đó là biên tập viên của mình. Anh không nói gì chỉ thở mạnh một hơi, sau đó chọn táo.
"Anh muốn mua táo gì thế?'' Cô cũng cầm lấy táo, nghiêm túc nhìn nhìn những trái táo bắt mắt.
Cố Ngôn Thanh hai mắt giật giật, anh lười biếng đáp: "Tôi đang chọn táo gì?''
"Xanh.'' Cô nhìn mấy trái táo anh đang cầm bỏ vào bọc, sau đó bình tĩnh nói.
"Ừ, thì là tôi đang mua táo xanh.''
"Ồ, nhưng mấy trái anh đang nghiêm túc chọn là táo đỏ.''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.