Chương trước
Chương sau
"Tần phó tổng, chủ tịch vẫn không nghe điện thoại, phải làm sao bây giờ đây!" Thư ký của Phó Hàn Dương đứng trước mặt Tần Hoài Vũ trong tình trạng tuyệt vọng, Thịnh Thế có một cuộc họp rất quan trọng vào lúc 10:30 sáng. Đây là hội nghị thảo luận việc hợp tác lần đầu của tập đoàn Thịnh Thế cùng xí nghiệp nổi danh của nước Y. Còn chưa đầy hai mươi phút nữa là sẽ tới giờ họp, nhưng người lẽ ra phải có mặt lại vắng mặt, điện thoại cũng không liên lạc được.

Thư ký cảm thấy hiện tại mình như sắp lên cơn đau tim rồi.

Trước mặt cậu ta là Tần Hoài Vũ đang một tay chống cằm, xử lý văn kiện công việc, thoạt nhìn không có gì nóng vội. Nhưng Tần Hoài Vũ càng không nóng vội thì thư ký lại càng sốt ruột. Tình cảnh hiện giờ đúng là hoàng thượng không vội mà bọn thái giám đã sốt hết cả ruột gan.

Một lúc lâu sau, Tần Hoài Vũ đặt cây bút trong tay xuống, tháo kính ra, dùng ngón cái và ngón trỏ xoa điểm giữa hai lông mày, nói với thư ký: "Vẫn không liên lạc được?"

Khi làm việc hắn sẽ đeo kính, gần đây thật sự quá nhiều công việc, đeo kính lâu ngày khiến mắt hắn nhức không chịu nổi.

Thấy Tần Hoài Vũ cuối cùng cũng đáp lại mình, thư ký vội trả lời: "Vâng. Tần phó tổng, chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Chúng ta đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để có được lần hợp tác này. Đây là hợp tác quan trọng để Thịnh Thế tiến vào thị trường nước Y. Sao đột nhiên lại mất liên lạc với chủ tịch thế này, Tần phó tổng, hay là chúng ta báo cảnh sát nhé?"

Người thư ký không hề đổi sắc mặt khi tận mắt nhìn thấy sáu người họ làm chuyện ấy trong văn phòng chủ tịch giờ đã mất đi vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày, lo âu đi tới đi lui trong văn phòng khiến mắt Tần Hoài Vũ càng thêm khó chịu.

"Được rồi, cậu bình tĩnh đã."

"..." Làm sao mà cậu ta bình tĩnh được cơ chứ...



Mặc dù Tần Hoài Vũ và Phó Hàn Dương làm chung công ty, ở cùng một biệt thự nhưng không phải lúc nào thời gian đi làm cũng trùng nhau. Vậy nên Tần Hoài Vũ đến công ty mới phát hiện Phó Hàn Dương không đến. Hắn càng không biết vì sao Phó Hàn Dương có thể mất tích trong một ngày quan trọng như thế. Mà hiện giờ đúng là thời gian để công ty phát triển hơn trong tương lai. Tần Hoài Vũ cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, hắn cũng rất bực bội, trước mắt chỉ có Mục Tu đang bàn bạc phương hướng hợp tác...

Đột nhiên, Tần Hoài Vũ nhớ đến một điều có thể khiến Phó Hàn Dương phá vỡ nguyên tắc của chính mình, bỏ lại công ty và đột ngột biến mất, không phải chỉ có mỗi Úc Thư sao? Nghĩ đến đây, Tần Hoài Vũ cũng đau đầu.

Lão đại à... Thằng út làm loạn thì thôi đi, đến anh cũng làm theo, một hai người đều khiến người khác không thể bớt lo, mấy người cứ chờ đấy!

Sắc mặt Tần Hoài Vũ âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nghĩ về sau nên đòi lại như thế nào. Thư ký nhìn vẻ mặt ấy của Tần Hoài Vũ mà cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Tần Hoài Vũ lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng, mỉm cười với thư ký: "Đi thôi, đã đến giờ rồi. Không phải chỉ là hợp tác sao, hỏng thì hỏng thôi, Phó Hàn Dương sẽ không để bụng đâu. Chúng ta cứ cố gắng hết sức là được."

"Vâng..." Thư ký đối mặt với nụ cười của Tần Hoài Vũ, cảm thấy rét run.

Khi đến phòng học, Mục Tu đang nói chuyện cùng đối tác. Hắn nhận ra có người tới nên vội quay ra nhìn họ, nhưng chỉ thấy mỗi Tần Hoài Vũ và thư ký, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại.

Mục Tu nhìn Tần Hoài Vũ: Chuyện gì thế này?! Lão đại đâu rồi?

Tần Hoài Vũ: Chết rồi.

...

Mà Phó Hàn Dương, người bị Tần Hoài Vũ rủa chết, đang ngồi bên giường bón bữa sáng cho Úc Thư. Sau cuộc tình điên loạn đêm qua, toàn thân Úc Thư bủn rủn vô lực, trừ cảm giác nóng ấm ở phần bụng thì cũng không có gì quá khó chịu.

Đợi cậu ăn no, Phó Hàn Dương đặt bát đũa xuống bảo Lục Xuyên gọi người dọn đi. Hắn cầm ly nước Mục Phong rót đưa cho Úc Thư uống rồi hỏi lần nữa: "Thật sự ngoài cảm giác nóng ở bụng thì không còn chỗ nào khó chịu nữa?"

"Ừm, chỉ ấm ấm như dán miếng giữ nhiệt ấy." Úc Thư kiên định đáp Phó Hàn Dương. Đây đã là lần thứ ba cậu giải thích, cậu sợ Phó Hàn Dương hỏi lại nên vội vàng kéo tay hắn đặt lên bụng mình: "Anh xem, có phải hơi nong nóng không? Hiện giờ cũng không cảm thấy nơi nào không thoải mái trừ đau nhức cơ bắp cả, a... trừ... trừ cả... chỗ đó hơi sưng đau nữa..."

Khi Úc Thư nhắc đến lỗ sau bị lạm dụng, gương mặt cậu đã đỏ bừng bừng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn. Phó Hàn Dương không ngờ Úc Thư sẽ chủ động như vậy, đôi mắt hắn dịu dàng đi rất nhiều.

Hắn bảo: "Đúng là rất nóng." Nhưng thứ nóng không phải tay hắn, mà là trái tim hắn.

Phó Hàn Dương chỉnh lại chăn cho Úc Thư, nói: "Tôi ra phòng khách gọi điện thoại, em nghỉ ngơi thêm đi." Rồi luồn tay vào xoa xoa cái bụng mềm mại của cậu, sự cưng chiều trong ánh mắt như sắp nhấn chìm Úc Thư.

Đối với Úc Thư, một Phó Hàn Dương như thế quả thực là quá làm người u mê.

Lục Xuyên thừa dịp Phó Hàn Dương rời phòng ngủ đi gọi điện, đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ vào, bên trong chất đầy bánh ngọt và món tráng miệng tinh xảo: "Bé Thư ơi, món tráng miệng tới rồi nè ~"

Úc Thư nghe đến món tráng miệng thì hai mắt sáng rực lên. Nhìn thấy vẻ mặt thèm thuồng của cậu, Mục Phong và Lục Xuyên không nhịn được cười. Lục Xuyên tiến lên nhéo nhéo mặt cậu: "Thích đồ ngọt đến vậy hả? Nếu em nói thích anh, anh sẽ cho em ăn đồ ngọt ngay, thế nào?"

"..." Úc Thư ngây người, giờ phút này cậu đang đấu tranh tư tưởng. Lục Xuyên thấy vậy, cố ý nói: "Bé Thư mà còn không nói thì chút nữa lão đại vào là không được ăn nữa đâu đó."

Úc Thư vội vàng nhìn ra cửa, tim đập thình thịch, đại trượng phu co được giãn được, vì món ngọt thì hy sinh nho nhỏ này tính là gì. Úc Thư hít một hơi thật sâu, sau đó cúi đầu, giọng nói như muỗi kêu: "Em thích anh."

Tuy tiếng Úc Thư rất nhỏ nhưng Lục Xuyên vẫn nghe thấy, cơ mà hắn vẫn giả vờ như không nghe được, nói đùa với Úc Thư: "Bảo bối nói gì đó? Anh không nghe được này. Em nói thích anh ư?"

Úc Thư ngượng vô cùng, ngay lúc cậu xấu hổ sắp chết thì Mục Phong kịp thời cứu cậu: "Được rồi, Lục Xuyên, chú còn tiếp tục như thế thì lão đại sẽ trở lại đấy." Úc Thư cảm kích nhìn Mục Phong.

Nhất định phải để Úc Thư ăn được món ngọt nên hắn không để Lục Xuyên tiếp tục trêu Úc Thư nữa. Mục Phong cười bảo: "Bé Thư, em xem xem muốn ăn cái nào? Chỉ được ăn một món thôi nhé."

"...! Chỉ có thể ăn một món mà còn lấy nhiều như vậy để dụ dỗ em..." Úc Thư không cam lòng lẩm bẩm, nhìn chằm chằm đống tráng miệng kia, cuối cùng tầm mắt rơi vào một chiếc bánh dâu nhỏ. Cậu chỉ bánh dâu nói: "Em muốn ăn cái này."

"Được được, cho em ăn cái này."

...

Sau khi Phó Hàn Dương ra phòng khách, cuối cùng hắn cũng mở chiếc điện thoại đã tắt nguồn từ lâu, vừa mở lên đã nhận được thông báo gọi nhỡ không ngừng. Hắn phớt lờ mấy chục cuộc gọi kia, tìm số của Tần Hoài An rồi gọi điện.

Điện thoại reo hồi lâu không có người bắt máy, đến khi điện thoại sắp tự động ngắt thì Tần Hoài An mới nghe máy.

[ Alo? Lão Phó à, đột nhiên gọi điện cho tôi thế, cơ thể Úc Thư không thoải mái hả?] Giọng Tần Hoài An khàn khàn ngái ngủ, ngày hôm qua anh ta nghiên cứu cả đêm tới tận gần sáng mới về nhà, mới ngủ được mấy tiếng đã bị Phó Hàn Dương gọi điện đánh thức.

Sắc mặt Phó Hàn Dương vô cùng nghiêm túc, hắn chưa bao giờ xem nhẹ chuyện của Úc Thư, đáp: "Đúng vậy, Úc Thư nói bụng em ấy hơi nóng nóng, không có chỗ nào khác khó chịu. Hơn nữa Lục Xuyên cũng nói nhiệt độ trong thân thể em ấy cao hơn vài độ so với ngày thường. Tôi sợ thân thể Úc Thư có vấn đề nên mới gọi cho cậu."

[Hở? Nóng nóng?] Có lẽ Tần Hoài An vẫn chưa tỉnh hẳn nên phản ứng hơi chậm. Đến khi phản ứng lại thì anh ta lập tức ngồi dậy, kinh ngạc kêu: [Nhanh vậy sao?]

"Có ý gì?" Phó Hàn Dương nghe được phản ứng của Tần Hoài An, tưởng rằng thân thể Úc Thư có vấn đề, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

Tần Hoài An nghe giọng điệu nghiêm nghị của Phó Hàn Dương là biết hắn hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: [Không phải không phải, cơ thể Úc Thư không có vấn đề gì lớn, có vẻ như khoang sinh dục đã phát triển, nhanh hơn so với dự đoán của tôi. Lão Phó, cứ cho Úc Thư tiếp tục uống những loại thuốc đó, chờ hết đợt trị liệu này thì dẫn cậu ấy đến bệnh viện khám lại. Đúng rồi, còn một việc nữa, những ngày tới này mấy người kiềm chế chút, chuyện phòng the không được quá thường xuyên.]

"Ừ." Phó Hàn Dương nghe cơ thể Úc Thư không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Còn nữa không?"

[Hết rồi, tôi đi ngủ tiếp đây, nhớ kỹ phải kiềm chế...] Tần Hoài An còn chưa nói hết thì Phó Hàn Dương đã cúp máy. Anh ta không biết Phó Hàn Dương có nghe lọt tai không, nhưng chuyện anh ta nên nói thì cũng nói xong rồi, những chuyện khác không liên quan đến anh ta nữa.

Phó Hàn Dương trầm tư nhìn điện thoại đã tắt máy, khoang sinh dục phát triển? Nói cách khác, hắn rất nhanh sẽ có thể đánh dấu Úc Thư hoàn toàn, sau đó làm Úc Thư mang thai bé con của bọn họ.

Tưởng tượng đến cảnh Úc Thư mang thai bé con của họ khiến trái tim hắn nhảy cẫng lên.

Phó Hàn Dương gạt suy nghĩ sang bên rồi đi vào phòng ngủ, mới đến cửa phòng thì thấy Mục Phong đang lau miệng giúp Úc Thư.

Còn khi Úc Thư thấy Phó Hàn Dương vào liền nhìn hắn với vẻ mặt có tật giật mình. Có điều may mà Lục Xuyên đã mang đồ tráng miệng ra ngoài, cậu cũng đã ăn xong rồi. Nếu không sẽ bị Phó Hàn Dương bắt tại trận mất.

Chắc là Mục Phong đã lau miệng sạch sẽ cho cậu rồi, Phó Hàn Dương sẽ không phát hiện cậu ăn vụng nhỉ...

Phó Hàn Dương đi tới, Úc Thư mở to mắt nhìn hắn. Hắn vươn tay lau kem trên miệng Úc Thư chưa được Mục Phong lau đi, sau đó nâng cằm cậu lên hôn cậu. Bởi vì Phó Hàn Dương đang rất vui nên lần này hắn định nhắm mắt làm ngơ.

Thấy Phó Hàn Dương không nói gì, Úc Thư cho rằng mình đã giấu được Phó Hàn Dương, bắt đầu mừng thầm.

Tất nhiên, Phó Hàn Dương không bỏ qua niềm vui trong mắt Úc Thư, cố ý bảo: "Rất ngọt."

"..."

Bánh rất ngọt, Úc Thư của hắn cũng rất ngọt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.