Chu Thành trước kia rất gầy, cho nên ảnh chụp trên thông tin sơ lược của tổng giám đốc TD nhìn vẫn là rất đẹp trai.
Qua hai năm gian khổ gây dựng sự nghiệp, Chu Thành bắt đầu mập lên, hiện giờ TD trở thành con dê đầu đàn trong nghề, hắn cũng giống như bánh bao lên men, nở bành trướng.
Phàn Phàm trốn ở trên ghế phụ, không dám lộ mặt.
Thời điểm Chu Thành từ tòa nhà văn phòng đi ra, Phàn Phàm đè vành nón thấp xuống chỉ cho Hạ Cẩm Tây: "Là người đó, chính hắn."
Hạ Cẩm Tây nhìn ảnh chụp trên di động: "Không giống."
Phàn Phàm: "Mập rồi, mập rồi."
Hạ Cẩm Tây: "Mập thành như vậy......"
Giọng nói Phàn Phàm khép nép lại: "Người lớn tuổi mập lên rất bình thường mà......"
Hạ Cẩm Tây nhìn về phía cô ấy, cười nhéo nhéo thịt trên má cô ấy: "Cô bụ bẫm chính là đáng yêu, hắn mập toàn là dầu mỡ. Hai người không giống nhau."
Phàn Phàm vui vẻ lên: "Đúng vậy!"
Hạ Cẩm Tây: "Cô không nhận sai người là được."
Phàn Phàm: "Tuyệt đối không nhận sai! Ngày đó tôi đã gặp hắn."
Hạ Cẩm Tây vẫn luôn không muốn đề cấp đến việc Trịnh Tiêu bị đánh ngày đó cho lắm, cuộc hội thoại đến đây, liền hỏi một câu: "Tại sao lại không báo cảnh sát?"
Phàn Phàm cau mày: "Tiêu Tiêu không cho báo cảnh sát, lúc ấy Chu Thành chảy thật nhiều máu, Chu Thành cũng không báo cảnh sát."
"Hiểu rồi." Hạ Cẩm Tây khởi động xe.
Việc chịu thương tổn không báo cảnh sát này rất thường thấy ở giới giải trí.
Không phải tất cả vấn đề đều có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dung-cham/620183/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.