Hai người đâu chỉ không làm ở bồn tắm.
Hai người còn chưa làm ở nhiều nơi.
Đôi tay của Hạ Cẩm Tây vẫn đặt ở trên cánh tay của Trịnh Tiêu, chỉ cảm thấy người trước mắt như một con sói, không biết khi nào từ trong một góc âm u nhảy ra ăn sạch người đến cái xương cốt đều không thừa lại.
Vô cùng khiến cho người muốn...... Ra tay trước để chiếm ưu thế.
Là Trịnh Tiêu muốn phá hư bầu không khí, là Trịnh Tiêu kéo Hạ Cẩm Tây hướng đến đường ngang ngõ tắt.
Vì thế Hạ Cẩm Tây – người tốt thích trợ giúp kẻ yếu - liếc mắt xuống, không nhìn thẳng vào mặt Trịnh Tiêu nữa.
Trịnh Tiêu có rất nhiều nơi đáng để xem, nhìn bất kỳ thời điểm nào cũng không bị thiệt.
Hạ Cẩm Tây rũ mắt, cảm xúc trên đầu ngón tay cũng được thức tỉnh, cảm nhận được làn da bóng loáng tinh tế làm lòng người thoải mái.
"Cô làm gì vậy?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Trịnh Tiêu trả lời thật sự vô tội: "Tôi muốn tắm rửa."
Hạ Cẩm Tây di chuyển ngón tay đi xuống, đè lên vết thương trên cánh tay Trịnh Tiêu: "Miệng vết thương không thể đụng vào nước, bác sĩ không nói với cô sao?"
Trịnh Tiêu chớp chớp mắt: "Nhưng mà rất dơ."
Hạ Cẩm Tây: "Nhưng tối hôm qua cô ăn cháo rất ngoan."
"Ăn cháo xong không muốn làm tôi lo lắng cho mình nên tự lên lầu cũng rất ngoan."
"Đi tới đi lui, chân đau như vậy, cũng không làm phiền người khác một chút nào?"
Hạ Cẩm Tây cau mày, một bộ dáng vui mừng: "Ngay cả vừa rồi, té ngã cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dung-cham/620182/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.