Trở lại chỗ ngồi, hai người đều không nói chuyện.Có thể trở thành nhà hàng nổi danh, hương vị thật sự rất ngon.
Hạ Cẩm Tây một lòng ăn cơm, Trịnh Tiêu ăn cùng cô, động tác không nhanh không chậm.
Hạ Cẩm Tây ăn đến khi gần xong, Trịnh Tiêu đột nhiên cầm tờ khăn giấy, sau đó lấy một cây bút từ trong túi, viết chữ lên trên đó.
Hạ Cẩm Tây nhìn tay cô ấy, cổ tay Trịnh Tiêu rất nhỏ, lúc dùng sức gân cốt hiện rõ ràng, có cảm giác đẹp đẽ sắc bén.
Trịnh Tiêu viết xong, cô ấy đưa tờ giấy tới trước mặt Hạ Cẩm Tây.
"Dán nguyện vọng"
"Nay Trịnh Tiêu thiếu Hạ Cẩm Tây một nguyện vọng, thực hiện bất cứ lúc nào."
"Ngày xx tháng xx năm xx"
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, cô không nhận tờ giấy đó, giương mắt hỏi Trịnh Tiêu: "Tôi đòi nguyện vọng với cô khi nào?"
"Cái này tương đối giá trị." Trịnh Tiêu nói, "Cô có thể chậm rãi suy nghĩ."
Hạ Cẩm Tây hiểu rõ, nhảy lầu không thành, đây là Trịnh Tiêu nợ cô lời xin lỗi. Hạ Cẩm Tây tiếp nhận tờ giấy, cẩn thận gấp lại.
"Chữ không tệ." Cô nói.
"Cảm ơn." Trịnh Tiêu cất bút, yên tĩnh ngồi.
Hai người lại lâm vào trầm mặc, cũng là thời điểm nên tạm biệt.
Kỳ thật Hạ Cẩm Tây hiện tại có một nguyện vọng, chính là ở gian phòng dưới lầu, sảng khoái một phen lại đi.
Nhưng dựa vào danh dự của mình để dùng việc này đổi lấy nguyện vọng, cũng quá đáng tiếc.
Thời điểm phải đưa ra quyết định thì không thể do dự, Hạ Cẩm Tây đứng lên: "Không có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dung-cham/620171/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.