Vậy mà cũng nói được.
Thật không biết xấu hổ.
Hạ Cẩm Tây kéo kéo khóe miệng, ấn găng tay boxing lên gương mặt Trịnh Tiêu: "Vậy cô cũng không hỏi xem cô ấy có đồng ý bị nhìn thấy hay không, có cần được ca ngợi hay không......"
Gương mặt của Trịnh Tiêu bị ấn đến biến hình, mũi và miệng đều dính vào cùng nhau, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Vừa đến vấn đề mấu chốt cô ấy liền không nói, một bộ dáng mặc cho bất kỳ cái gì chà đạp, cứ như vậy bị Hạ Cẩm Tây kéo tới trước mặt võ đài.
Hạ Cẩm Tây buông cô ấy ra, liếc mắt nhìn một cái vào bàn chân cô ấy, mang giày thể thao, vậy không cần làm việc thừa bắt cô ấy thay quần áo nữa.
Dù sao hôm nay cô không phải tới để bàn luận, là đơn phương tới đánh người.
Vì thế xoay người lên võ đài, còn chỉ huy Trịnh Tiêu nói: "Cởi quần áo."
Trịnh Tiêu nhìn phải nhìn trái, hai cô hành động kỳ quái, có không ít người đang nhìn hai ngươi.
"Này......" Đầu ngón tay của Trịnh Tiêu đặt ở trên khóa kéo, "Không tốt lắm đâu......"
"Vô cùng tốt." Hạ Cẩm Tây ngồi xổm xuống nhìn cô ấy, bày ra một dáng vẻ bất cần đời mà nhìn biểu tình mập mờ khó hiểu của cô ấy, "Vô cùng tốt, tôi thích như vậy."
"Thôi được." Trịnh Tiêu gật đầu, kéo khóa kéo ra.
Thực mau, Hạ Cẩm Tây liền biết được không tốt lắm là không tốt như thế nào.
Áo lông vũ to rộng như kén tằm của Trịnh Tiêu rơi xuống, bên trong thế nhưng lại không giống người bình thường sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dung-cham/620170/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.