Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh tìm tòi một chút các mộ phần lân cận, không có phát hiện ra thứ gì khác nữa.
Đến bên cạnh kết giới, 1 tầng lá mỏng nhàn nhạt chặn đường ra của Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh, Tiêu Ngự vừa chạm vào tới kết giới, 1 luồng lực lượng phản chấn mạnh mẽ đem Tiêu Ngự đẩy ngược ra ngoài.
Bị đẩy ra cách 5-6m, Tiêu Ngự thật vất vả mới đứng vững lại được, xem ra thực sự nhất định phải khôi phục lại hình dạng nhân loại mới có thể ra ngoài.
Tiêu Ngự đem 1 bình dược hoàn đưa cho Triệu Lam Hinh, bản thân lấy ra 1 bình dược hoàn khác hốc vào, sau khi uống giải độc hoàn, đôi cánh phía sau người dần dần khô héo, biến đổi trở về bộ dáng nhân loại.
Tiêu Ngự nhìn thoáng qua thuộc tính, các hạng mục thuộc tính trạng thái đều khôi phục bình thường, hơn 100.000 huyết lượng lần nữa biến đổi trở về hơn 1.500 một chút.
1 chùm ánh mặt trời từ cầu thang phía trên chiếu rọi xuống, trên cầu thang phủ kín rêu xanh, thoạt nhìn lại thấy vô cùng tươi mát thoải mái trong người, từ trong huyệt động âm u đi ra, bỗng có một loại cảm giác đã từng trải qua mấy kiếp vậy.
Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên trên mặt Tiêu Ngự, Tiêu Ngự khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu như cứ phải ở trong huyệt động âm u kia ngây ngốc thêm vài ngày, không phải bị bực phát bệnh cũng không xong, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời màu đỏ mới lên, 1 ngày mới đã tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-dam/2169312/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.