Ngay lúc cằm mọingười muốn rớt xuống, khóe miệng nam nhân áo tím khẽ nhếch lên, xuấthiện một vệt máu nhỏ, càng lộ ra vẻ xinh đẹp.
Nam nhân đen mặt, đáy mắt ẩn chứa gió lốc vô tận: “Nữ nhân, ngươi thật to gan.”
“Lá gan của ta có lớn hay không, ngươi có thể thử xem” Dạ Nhiễm lạnh lùngnhìn nam nhân trước mặt hai má ửng đỏ, môi cong lên, vài sợi tóc rối,mang theo giọng điệu nghiêm nghị mà mị hoặc
Gió lốc nơi đáy mắt càng thêm dày đặc. Nữ nhân này…
” Ta không nghĩ sẽ nói lại lần thứ ba.” thanh âm trầm thấp càng thêm uám. Trên đời này, không ai dám cự tuyệt hắn, cũng không người nào có thể cự tuyệt hắn.
Dạ Nhiễm chau mày. Người này, như thế nào có thể làm kẻ khác nổi nóng như vậy.
“Ta không biết ngươi” Dạ Nhiễm cảm thấy sức chịu đựng của mình thật sự đang dần tiêu tan. Nếu không phải đánh không lại bốn người trước mặt, nàngđã sớm đạp hai chân lên rồi.
Nam nhân áo tím nghe vậy, khép hờ đôi con ngươi đang ẩn ẩn gió lốc, híp mí, bất mãn mở miệng: “Quân Mặc Hoàng”
Dạ Nhiễm nhướng mày, nghi hoặc xem xét nam nhân kia,…có ý tứ gì?
Nam nhân kia nhìn thấy dáng vẻ của Dạ Nhiễm, đáy mắt gió lốc càng sâu: ” Quân Mặc Hoàng, tên của ta! Như vậy thì biết ta rồi.”
Hắn bá đạo làm cho người ta dở khóc dở cười.
Dạ Nhiễm không biết hiện tại nàng nên cười trước sự bất mãn của nam nhân này hay nên khóc trước cảnh ngộ vô tội này.
Mà ba nam nhân là thuộc hạ kia, sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y-doc-phi/62267/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.