Chương trước
Chương sau
“Sư công, tương lai nếu như người có lỗi với sư phụ …..La Lỵ nhất định sẽmang sư phụ đi đấy.” Nữ tử La Lỵ nắm chặt nắm đấm nhìn Quân Mặc Hoàng mà mạnh mẽ uy hiếp giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định nhìn Quân MặcHoàng.

Quân Mặc Hoàng đôi mắt khẽ nhếch, còn chưa kịp nói gì thì Tạp Tạp ở tronglòng Dạ Nhiễm đã cười to nói: “Hắn nếu như dám có lỗi với Nhiễm Nhiễmthì Bổn đại gia là người đầu tiên không tha cho hắn.”

Dạ Nhiễm dở khóc dở cười nhìn một cảnh này, vuốt vuốt bụng suy nghĩ, đangmuốn nói chuyện thì Quân Mặc Hoàng đã ôm nàng vào trong ngực, Quân MặcHoàng nhàn nhạt nhìn mấy người Tập Diệt Nguyệt, trầm giọng nói: “Thê tửcủa Bổn Vương chỉ có một mình Dạ Nhiễm mà thôi.”

“Đây chính là lời của Quân giáo quan chính miệng nói đấy.” Liễu Phi Tiếucười tủm tỉm nhướng mày nói. Vô Địch thần đội cũng chỉ có ước muốn đơngiản là mỗi người đều có thể hạnh phúc, hơn nữa còn có thể cùng nhau ởmột chỗ, cùng nhau tăng thực lực.

“Aiz, có vẻ như bổn cô nương còn chưa nói sẽ gả cho hắn mà nhỉ?” Dạ Nhiễm trở mặt trắng trợn, nàng nói muốn gả cho Quân Mặc Hoàng khi nào.

Dạ Nhiễm vừa nói xong, nhất thời một cỗ hơi lạnh từ trên người nam nhânnào đó phát ra, Quân Mặc Hoàng giương cong khóe môi nhưng trong mắt lạichứa một tia u ám: “Nhiễm Nhi không lấy Bổn Vương, còn muốn gả cho ai?”

Quân Mặc Hoàng trước mặt Dạ Nhiễm xưng Bổn Vương chỉ có 3 loại khả năng,loại thứ nhất là đang tức giận, loại thứ hai là muốn động dục và loạithứ ba là buột miệng nói ra rồi, nhưng hôm nay đương nhiên sẽ là loạithứ nhất.

Vì vậy, Dạ Nhiễm ngưng mắt nhìn Quân Mặc Hoàng vài giây, cũng không có khí phách mà phình khuôn mặt bánh bao, rũ đầu xuống: “Gả cho chàng chắccũng không tệ.”

Liễu Phi Tiêu ngây người, “……”

Đội trưởng, kỳ thật ngươi có thể bỏ hai chữ chắc cũng đi không! Có Quân Mặc Hoàng bên người, chẳng lẽ cô cho rằng còn có nam nhân nào dám lấy ngươi sao?!

Quân Mặc Hoàng lúc này mới thỏa mãn gật đầu, những ngày này bảo bối nhà mình danh tiếng càng lớn, hắn cũng không muốn nghe thấy đám ruồi nhặng đánhchủ ý vào bảo bối chưa kết hôn là tiêu điểm để theo đuổi, Dạ Nhiễm chỉcó thể là của hắn.

“Đúng rồi, đây là thiếp mời Vô Địch thần đội, một tháng sau là tiệc sinh thần của ta.” Quân Mặc Hoàng lấy ra một thiếp mời màu tím đặt trên mặt bàn,hắn cũng không để ý sinh thần gì, chỉ là tiệc sinh thần năm nay vô luậnnhư thế nào cũng không thể không xuất hiện.

“Thiếp mời đưa ra thật sớm.” Khúc Thừa Trạch chậc chậc thở dài, không hổ làtiệc sinh thần của Minh Vực Cẩn Vương, từ một tháng trước khi Minh vựcquốc bắt đầu tiệc sinh thần đều được an bài hết thảy.

“Sư công, người muốn sớm cưới sư phụ về nhà sớm chút chứ gì!!!…” nữ tử LaLỵ trốn sau lưng Tập Diệt Nguyệt cười hì hì nhìn Quân Mặc Hoàng nói,tiệc sinh thần lại là một cơ hội tốt để cầu hôn đấy.

Quân Mặc Hoàng một mực cố gắng để có thể bỏ qua nữ tử La Lỵ, xưng hô thế này tựa như La Lỵ đã hạ quyết tâm cứ gọi hắn rồi như vậy, kỳ thật sư côngcũng không tệ.

“Đương nhiên.” Quân Mặc Hoàng cười đồng ý, tâm tư để trên người Dạ Nhiễm có thể nói là càng ngày càng mạnh.

Dạ Nhiễm đen cả mặt, nàng là người trong cuộc nhưng có vẻ như lại bị mọi người lãng quên.

Ba ngày cuối cùng cũng đã tới, đợi chờ đã lâu, cuối cùng tân sinh mô phỏng diễn tập của Học viện Quân Sự đã kéo màn che, hôm nay, Học viện Quân Sự tuyên bố những công việc cụ thể trong cuộc diễn tập này, đồng thời cũng là lúc xuất phát đến địa điểm diễn tập.

Sáu người Vô Địch thần đội đi ra từ trong biệt thự, đón ánh sáng mặt trờicười đến khuếch đại, chỉ là trong mắt sáu người lại dấu diếm sự bất đắcdĩ.

Tám giờ sáng.

Tại Học viện Quân Sự, Vô Địch thần đội dẫn đầu 100 tiểu đội, đứng chỉnh tềthành một đội tại thao trường của Học viện, Quân Mặc Hoàng không ra mặtmà trực tiếp ngồi trong phòng Hiệu trưởng, đôi mắt u ám màu đen rủxuống, chén ngọc trong tay nhẹ xoay vòng, hắn đang suy nghĩ, một bên sửa sang lại tài liệu mà Thanh Mị không thể nào biết được.

Viện trưởng Lưu Dược từng bước một đi lên đài cao, trên mặt tràn đầy nghiêmtúc nhìn xuống các học viên bên dưới, Lưu Dược giọng nói hơi trầm trọng: “Về công việc cụ thể trong đợt diễn tập này, ta đã báo hết tất cả côngviệc cho Vô Địch thần đội, họ sẽ dẫn dắt mọi người, cụ thể xin mời người đảm nhiệm vị trí trung đoàn trưởng Dạ Nhiễm lên nói rõ với mọi người”

Dưới đài lập tức một mảnh xôn xao.

Không thể nghi ngờ, lần này đem toàn bộ nhiệm vụ diễn tập giao cho Dạ Nhiễmvà Vô Địch thần đội rồi. Sáu người Dạ Nhiễm bỗng thần sắc cứng ngắc,trong ánh mắt đen kịt của Dạ Nhiễm nồng đậm sát khí, lia ánh mắt quét về phía Viện trưởng Lưu Dược trên đài. Viện trưởng Dược có phải hơi quáđáng rồi, Lưu Dược không phản bác ánh mắt của Dạ Nhiễm càng đừng nói làmở rộng tầm mắt mà tránh né Dạ Nhiễm chất vấn. Chuyện này, cho dù cóchút quá phận nhưng học viện đều dùng đệ tử là điểm xuất phát, điểm nàythì không thể nghi ngờ.

Trong thời gian ba ngày này, sáu người Dạ Nhiễm đều không làm gì, bởi vì bọnhọ nhận được thông báo của Học viện Quân Sự, trên thông báo viết rõ ràng cụ thể công việc của cuộc diễn tập, đúng như trước kia Thiên Tứ bà bàđã từng nói qua với Dạ Nhiễm, tàn sát toàn bộ người Tuyết Quốc, tất cảđều không buông tha.

Trận diễn tập này lấy số lượng địa bàn, thành trì Tuyết Quốc đã chiếm cứ là kết quả diễn tập.

Hơn nữa điều kiện tiên quyết là các thành trì và địa bàn bị chiếm đoạtkhông được để bất kì ai ngoài các học viên còn sống. Ba ngày nay, bởi vì chuyện này, sáu người Dạ Nhiễm đều đau đầu, loại chuyện này làm sao cóthể làm được.

Hôm nay, trước mặt mọi người tuyên bố một sự thật tàn nhẫn, hơn nữa còn hạlệnh đi tàn sát hết tất cả mọi người, chiếm hết thành trì, Dạ Nhiễm nàng làm sao có thể làm được.

Toàn bộ tân sinh đều đồng loạt nhìn về bóng người xinh đẹp trong tà áo đỏ,mọi người đều công nhận thực lực Dạ Nhiễm, cho nên lúc đưa nàng lên làmtrung đoàn trưởng mọi người không ai phản đối, trên người Dạ Nhiễm lúcnày phát ra một hơi thở lạnh băng làm mọi người cảm nhận được, nghi hoặc dần dần từ đáy lòng của mọi người sinh sôi.

Đã đến nước này, Dạ Nhiễm cắn cắn môi, chỉ giơ chân bước đến đài cao, nămngười Liễu Phi Tiếu dưới đài nắm thật chặt nắm đấm, bọn họ không có cách nào ngăn cản chuyện này, nếu thật chống lại Tuyết Quốc, Vô Địch thầnđội bọn họ đến cùng nên làm như thế nào? Nên làm như thế nào để dẫn đầuđội ngũ. Mà đội trưởng, nên làm trung đoàn chưởng như thế nào.

Trên đài cao, Dạ Nhiễm nhìn tất cả mọi người, hai tay gánh vác trách nhiệm,khóe miệng nở một nụ cười chế nhạo, thản nhiên nói: “Muốn biết nhiệm vụlần này? Như vậy chuẩn bị tâm tình của các người cho tốt! Ta tuyên bốtrước, lần diễn tập này tất cả đều phải nghe theo lời chỉ huy, nếu cóbất kỳ một tiểu đội nào không phục quản giáo mà tự tiện hành động, takhông ngại để cho bọn họ một lần thử nghiệm hành trình ở thạch động.”

Dưới đài mọi người không có chút hành động gì, tất cả đều đứng nghiêm chỉnhnhìn về phía Dạ Nhiễm, vào học ở Học viện Quân sự điều đầu tiên cần họcchính là phục tùng, thân là đệ tử của Học viện Quân sự, bọn họ hiểu!

“Lần diễn tập này mục đích hành động số một là tiểu quốc Tuyết Quốc, lãnhthổ Tuyết Quốc chia làm bảy thành lớn và mười ba thành trì nhỏ, lần diễn tập này nhiệm vụ chính của chúng ta là tranh đoạt địa bàn của TuyếtQuốc, ba học viện sẽ ở cùng một địa điểm xuất phát, cuối cùng qua việcchiếm cứ thành trì phân thắng bại.”

Dạ Nhiễm nói ngắn gọn đem nhiệm vụ lần này nói một cách rõ ràng, chỉ làkhông nhắc tới nhiệm vụ tàn sát tất cả mọi người Tuyết Quốc.

Dạ Nhiễm có lý do để tin tưởng, bây giờ nói ra nhiệm vụ này, sẽ khiến chotoàn trường nổi trận phong ba. Huống chi, nếu như đúng là muốn tàn sáttất cả thành viên Tuyết Quốc, lệnh này, Dạ Nhiễm tuyệt đối sẽ không nói.

Thật ra Dạ Nhiễm là một người hết sức bướng bỉnh, nhận định cái gì thì sẽkhông thay đổi, có những việc nàng làm được nhưng lại kiên quyết khônglàm.

Viện trưởng Lưu Dược đứng một bên, muốn nhắc nhở Dạ Nhiễm nói mấu chốt củacuộc diễn tập ra nhưng lại nhìn thấy ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùngliền nuốt lời sắp thốt ra trở lại trong bụng.

“ Đều nghe rõ ràng rồi chứ?” Dạ Nhiễm nhướng đuôi lông mày, đôi mắt khẽ nhếch, nhìn xuống dưới đài giương giọng hỏi.

“Rõ ràng!” âm thanh chỉnh tề vang dội trả lời, dĩ nhiên là chiếm diện tíchlớn? Không hổ là ba học viện mô phỏng diễn tập chiến tranh, rõ ràng cóthể khiến cho cả Tuyết Quốc phối hợp.

Nhưng mà ai có thể hiểu rõ, đến cuối cùng là Tuyết Quốc phối hợp? Có phải có ẩn tình khác?

Dạ Nhiễm nheo nửa mắt lại, ống tay áo đỏ rực phất lên, gió nhẹ đung đưa tà áo, giọng nói tùy ý vang lên: “Đều trở về sửa sang lại đồ dùng cầnthiết, mười giờ tập hợp tại cửa chính của Học viện, giải tán!”

Ra lệnh một tiếng, chỉ trong vài phút, các nhóm tiểu đội đồng loạt chỉnhtề nhanh chóng rời thao trường. Lưu Dược đứng trên đài nhìn về phía DạNhiễm, lão mang mặt vẻ bất đắc dĩ “Nha đầu, bây giờ không nói rõ, đếntrên chiến trường không phải tàn nhẫn sao?”

Dạ Nhiễm khẽ lắc đầu, trên khóe môi nở nụ cười nhẹ: “Viện trưởng, chuyệnnày ta tự có chủ trương.” Lưu Dược á khẩu không trả lời được, ai bảo lúc trước hắn rõ ràng nói lần diễn tập này đều giao mọi quyền quyết địnhcho trung đoàn trưởng Dạ Nhiễm.

“Hi vọng con đừng khiến cho học viện thất vọng.” Lưu Dược lắc đầu cười khổnói, bây giờ đều không có ý nghĩa gì rồi, chỉ cần Dạ Nhiễm có thể đemlần diễn tập này thành công thì hắn cái gì cũng thỏa mãn.

“Hi vọng học viện cũng sẽ không khiến chúng ta thất vọng.” Năm người LiễuPhi Tiếu đi đến sau lưng đội trưởng nhà mình, Liễu Phi Tiếu nhàn nhạtđối với Lưu Dược nói ra.

Mấy người Tập Diệt Nguyệt cùng Lưu Dược gật đầu, kéo Dạ Nhiễm rời khỏi đài, bọn họ cũng cần thu xếp đồ đạc. Viện trưởng Lưu Dược nhìn Vô Địch thầnđội dần dần đi xa, sau nửa ngày bất đắc dĩ cười ra tiếng, Thiên Tứ bà bà biến mất nhiều ngày cũng đã xuất hiện.

“Mối lo ngại hiện nay là sợ mấy đứa trẻ kia đổ lỗi do chúng ta.” Thiên Tứ bà bà bất lực nói, bà đã hơn ba trăm năm qua mới thu nhận đệ tử, lúc trước chứng kiến trong mắt Dạ Nhiễm chứa một tia thất vọng, chỉ cần Thiên Tứbà bà cho rằng chính bản thân mình hiểu thì đó cũng là một loại cảmnhận.

“Lão tử nói diễn tập lần này quá biến thái rồi! Hai lão này còn không thiênvị, chờ đệ tử của ba học viện ở cùng một chỗ sẽ bạo động như thế nào,cho họ đi thu thập cục diện rối rắm đi! hừ!” Viện trưởng Lưu Dược càngnghĩ càng tức, càng nghĩ càng không thể làm gì, trong giọng nói còn chứa một tia tủi thân, tóm lại phẫn nỗ ném sang một bên, bóng người dần biến mất.

Thiên Tứ bà bà vẫn đứng yên, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, so với tủi thâncủa Lưu Dược, nàng cùng Dạ Nhiễm đồng nhất, tựa hồ càng không thể thathứ.

Biệt thự số mười ba.

Từ lúc Dạ Nhiễm và mọi người trở lại, Mộ Dung một mực đứng ở ngoài cửachờ. Thấy mấy người Dạ Nhiễm không nhiều lời, Mộ Dung ngáp nhẹ, lấy mộtphần địa đồ cười híp mắt nói: “Bản đồ chi tiết nhất của Tuyết Quốc, camđoan còn chi tiết hơn so với Liễu gia, xem như là tiền ăn mấy ngày nayđi!!!!”

Liễu Phi Tiếu khiêu môi, lại còn nói so với hắn tìm còn rõ ràng hơn? Đưa tay tiếp nhận địa đồ từ Mộ Dung, Liễu Phi Tiếu đại khái quét qua, đôi mắtliền sáng lên, quả nhiên so với hắn tìm toàn diện hơn.

“Huynh đệ tốt.” Liễu Phi Tiếu giơ ngón tay cái lên, nhẹ nói với Mộ Dung.

Mộ Dung ha ha cười cười: “Ha ha, việc nhỏ, việc nhỏ, đều còn sống mà trở về là được.”

Câu nói vừa dứt, Mộ Dung nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi. Dạ Nhiễmnhìn bóng lưng Mộ Dung nhẹ nhẹ cười cười, vua ngủ thật sự đặc biệt làmngười ta ưa thích. “Đi vào trước thu dọn đồ đạc, Phi Tiếu, địa đồ huynhcất kỹ.” Dạ Nhiễm sau khi nói xong, quay người đi vào biệt thự, nội dung lần diễn tập này thủy chung vẫn quanh quẩn trong đầu Dạ Nhiễm khôngchịu tan biến, khiến cho tâm trạng Dạ Nhiễm quả thực có chút không xong.

Nói là thu dọn đồ đạc, cũng chỉ đơn giản là Tập Diệt Nguyệt cùng La Lỵchuẩn bị cho mọi người một ít thực ăn chín để mang theo, Dạ Nhiễm đemmột ít đan dược cần thiết đưa cho mọi người, mỗi người như nhau, làmxong những việc này nhìn lại thời gian thì khoảng cách với mười giờ chỉcòn có một tiếng đồng hồ, Dạ Nhiễm vuốt vuốt mi tâm, đối với mọi ngườinói: “Ta đi qua chỗ Quân Mặc Hoàng một chuyến, mười giờ trực tiếp đếncửa lớn học viện gặp nhau.”

Liễu Phi Tiếu và mọi người gật đầu, nhiệm vụ lần này không cho phép Quânquản giáo đi theo cũng đồng nghĩa Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng lại tạm rời xa nhau rồi.

Dạ Nhiễm vừa mở cửa biệt thự đã thấy ngoài cửa Quân Mặc Hoàng chuẩn bị gõcửa, hai người đứng nguyên tại chỗ, nhìn nhau, sau đó cùng nhau mỉmcười.

Mấy người Liễu Phi Tiếu nhìn thấy một cảnh này cũng đồng thời nở nụ cười,đi lên lầu hai, đem không gian nhường lại cho hai người họ.

Ngồi trên ghế, Dạ Nhiễm rót một chén trà cho Quân Mặc Hoàng, lệch đầu nói:“Mặc Hoàng, nếu như lần diễn tập này ta làm thất bại, sẽ như thế nào?”

“Sẽ không như thế nào hết.” Quân Mặc Hoàng tiếp nhận chén trà từ tay DạNhiễm, nhàn nhạt nói, làm hư hại cũng không sao, có hắn ở đây, ai dámnói nửa chữ với Dạ Nhiễm không?

Chỉ là ——

Dạ Nhiễm sẽ để cho lần diễn tập này thất bại sao? Câu trả lời là không có.

“Ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt bản thân.”

“Ừ.” Chàngcũng nhớ chăm sóc tốt mình, Mặc Hoàng.

“Có cực khổ nói cho ta biết.”

“Được.” Không cho phép quản giáo xuất hiện đấy, Mặc Hoàng.

“Đừng để bản thân mệt mỏi, giao tất cả cho bọn Liễu Phi Tiếu, bọn họ có thể làm.”

“Ừ.” Phi Tiếu bọn họ sẽ khóc đấy, Mặc Hoàng.

“Lần diễn tập này dự toán thời gian sơ bộ sẽ là một tháng.”

“Ừ, ta biết rồi.” Một tháng không thấy, nhớ chàng thì làm sao bây giờ, Mặc Hoàng.

“Vậy Bổn vương nhớ nàng thì làm sao bây giờ?”

“…..”

Dạ Nhiễm đã dần dần trở thành người quản lý Quân Mặc Hoàng, nhưng đáy lòng lại ấm áp dễ chịu, hốc mắt có chút ướt át, đưa máy truyền tin nắm trong tay lên, cười nói: “Tùy thời có thể liên lạc với ta.”

Tại Dị Giới này, máy truyền tin này có thể so với máy điện thoại di độngcủa thế kỷ hai mươi mốt, Dạ Nhiễm không thể không cảm thán thế giới nàythật thần kỳ.

Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm thật sâu, sau nửa ngày mới bất đắc dĩ đưa tayôm thật chặt Dạ Nhiễm vào trong lòng, đặt một nụ hôn dịu dàng lên cần cổ trắng nõn của Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng giọng nói trầm thấp chậm rãi nói bên tai Dạ Nhiễm: “Nhiễm Nhi, tiệc sinh thần này, chúng ta đại hôn đi.”

Quân Mặc Hoàng đã đợi không kịp, cũng không muốn đợi.

Trên đại lục có biết bao con ruồi đều đang nhìn chằm chằm vào bảo bối củahắn, cho dù trên toàn đại lục đã tuyên bố Dạ Nhiễm là của hắn, nhưngnhững con ruồi kia vẫn là nhiều vô số kể.

Dạ Nhiễm liền giật mình, đáy mắt dần dần hiện lên ý cười, quay qua nhìnMặc Hoàng, khóe môi dương lên một độ cong tà mị “Không có cái gì, MặcHoàng như vậy cũng là cầu hôn sao?”

“Nhớ kỹ những gì nàng nói, bảo bối.” Quân Mặc Hoàng nhẹ nhàng hôn lên tầmmắt Dạ Nhiễm, chóp mũi, cuối cùng rơi trên môi, triền miên, lưu luyếnđau khổ.

Trên lầu, mấy người Phi Tiếu nhìn lén thấy một cảnh như vậy liền đỏ mặt,ngoan ngoãn trở về phòng, quả nhiên không nên nhìn lén!!

“Chăm sóc tốt bản thân.” Cuối cùng, Quân Mặc Hoàng vuốt vuốt tóc Dạ Nhiễm,thất thần nhìn sáu người Dạ Nhiễm dần đi mất.

Quân Mặc Hoàng dựa vào vách tường, khẽ nhắm mắt, trong khoản thời gian này hắn phải về Minh vực Quốc một chuyến.

Cửa chính Học viện Quân sự,

Mười giờ đúng, 100 tiểu đội đã có mặt chỉnh tề, Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đứng đối diện với các đệ tử.

Dạ Nhiễm nhìn hành động nhìn đông nhìn tây của mọi người, ngón tay ở trênkhông trung nhẹ nhàng giương lên, đem tầm mắt của mọi người ngưng tụlại, Dạ Nhiễm thản nhiên nói: “Lần diễn tập này toàn quyền giao chínhbản thân mỗi người cho chúng ta, quản giáo và viện trưởng bọn họ sẽkhông tới.”

Lại một lần nữa xôn xao, nhưng không ai nghi vấn gì.

Linh Ngọc Nhi ở trong đội ngũ, trong lòng không thoải mái nhưng lúc này cũng không dám biểu hiện ra ngoài, không dám nói suy nghĩ của mình, khôngnhìn Dạ Nhiễm cũng không cho mọi người phát hiện ánh mắt của nàng.

Bởi vì đội ngũ chỉnh tề, Linh Ngọc Nhi cúi thấp đầu vừa nhìn là biết ngay,Dạ Nhiễm cau mày nhưng cũng không nói gì, chỉ hi vọng Linh Ngọc Nhi cóthể xem trọng đại cục.

Quyết không thể vì một con chuột mà làm hư cả nồi cháo.

“Tạp Tạp, gọi Phi Thiên Bằng đến.” Dạ Nhiễm đưa tay vỗ lên vai Tạp Tạp, Họcviện Quân Sự thế nhưng lại đủ tuyệt tình ngay cả Phi Thiên Bằng cũngkhông đưa.

Tạp Tạp đưa tay hướng miệng huýt sáo, sau đó một cảnh khiến cho mọi ngườikhiếp sợ, một đàn Phi Thiên Bằng đông nghịt từ không trung bay xuống.

Tổng cộng 100 con Phi Thiên Bằng, mỗi con đều bay quanh trên đầu mỗi tiểuđội, Dạ Nhiễm lần nữa nhìn thoáng qua mọi người cùng Liễu Phi Tiếu nhảylên Phi Thiên Bằng, Dạ Nhiễm đứng trên không trung dương giọng đối vớimọi người nói: “Mỗi tiểu đội một con Phi Thiên Bằng, trời tối ngày maimới có thể xuôi theo mà vào thành lũy.”

“Vâng.” Giọng nói chỉnh tề vang lên, lúc sau mỗi tiểuđội đều nhảy lên trênngười Phi Thiên Bằng, đối với Dạ Nhiễm càng thêm sợ hãi và thán phục,chỉ một cái huýt sáo có thể đưa tới 100 con Phi Thiên Bằng.

Hơn nữa, thực lực của mỗi con đều trên Lục giai, mấy người Dạ Nhiễm lạicưỡi một con Phi Thiên Bằng cửu giai, Phi Thiên Bằng Vương.

Thực lực như vậy, nếu như thực sự cùng Dạ Nhiễm đánh nhau, chỉ là một cộngtóc cũng không bằng. Một tiếng huýt sáo vang lên, đám Phi Thiên Bằng này có thể đè chết bọn họ.

Tiểu đội của Tiểu Ngọc đã có mấy người khóc, không có việc gì lại đi tranhđoạt danh xưng thần đội làm cái gì? Quả thực là ăn no rỗi việc mà, trước khi đi lại để cho bọn họ giật nảy mình y hệt bát giai linh thú, bây giờ bên ngoài cũng không có quá nhiều cảm giác.

Linh Ngọc Nhi một mực không nói gì, bất luận là đồng đội oán trách cũng tốt, những người khác không có cái nhìn thân thiện cũng thế, tóm lại, tronglúc này Linh Ngọc Nhi như là không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì khoanhchân ngồi trên Phi Thiên Bằng nhìn lên bầu trời, về phần nàng ta đến tột cùng đang suy nghĩ gì, có lẽ chỉ có nàng ta hiểu.

Nhưng mà, Linh Vũ ở bên Linh Ngọc Nhi rất rõ ràng, muội muội của hắn khôngphải là đồ đần, trước khi ở trước toàn bộ Học viện Quân sự, trước tất cả mọi người bị La Lỵ nhục nhã, Linh Ngọc Nhi sau đó có thể im lặng kiênnhẫn đến nay, hay nói cách khác muội muội của hắn vẫn rất bình thản.

Một thiếu nữ mười lăm năm xa nhà, thế nhưng nàng ta vẫn vững vàng, cho dùtrước đây có những hành vi quá khích, nhưng ai dám nói Linh Ngọc Nhi làthiếu nữ dễ đối phó?

Ngồi trên Phi Thiên Bằng Vương, sáu người Dạ Nhiễm ngồi đối mặt, khoanh chân ngồi trên lưng Phi Thiên Bằng, chính giữa để một tấm địa đồ. Địa đồ này chính là cái trước kia Mộ Dung đã mang tới.

Liễu Phi Tiếu nhìn thoáng qua mọi người, ngón tay chỉ trên địa đồ: “Đây lànơi ba học viện chúng ta tụ hội, Ngô thành. Ngô thành là biên cảnh giữaTuyết Quốc và Ám Thiên Quốc, nó thuộc Ám Thiên Quốc.”

Chợt, Liễu Phi Tiếu dừng lại một chút, chỉ vào một điểm bên cạnh Ngô thành:“Nơi này là khoảng cách gần Ngô thành với Tuyết Quốc, Tuyết Li thành một trong mười ba tiểu thành trì. Tất nhiên, nếu chúng ta đi theo tình hình thì sẽ không đem trận chiến đầu tiên lựa chọn tại Tuyết Li thành, nhưng là- ”

“Trận chiến đầu tiên, chúng ta sẽ lựa chọn Tuyết Li thành” Liễu Phi Tiếu nhẹnhàng chỉ một chút ở vị trí trên Tuyết Li thành, lộ ra một nụ cười tựtin.

“Ah? Vì sao là nơi này?” Dạ Nhiễm nhẹ nhàng nhếch khóe môi, Liễu Phi Tiếutâm tư cẩn thận, Dạ Nhiễm cho đến nay không tìm thấy một người nào cótâm tư vượt quá độ tuổi của mình.

Mấy người Tập Diệt Nguyệt ngược lại là nghi ngờ nhưng mang theo phần hứngthú, nếu là bọn họ mà nói, chắc chắn sẽ không bắt đầu hành động từ Tuyết Li thành, ba học viện diễn tập vào lúc này cùng sắm vai đối địch nhau,một học viện đem mũi nhọn nhắm vào Tuyết Li thành rồi rời đi, hai họcviện khác từ phía sau tấn công, kết quả có thể tương tự.

Đối mặt với tất cả những nghi ngờ, Liễu Phi Tiếu nhếch môi mỏng nhẹ nhàngnói ra: “Xắp xếp toàn bộ học viên tại các thành trì gây ra một số tintức quấy nhiễu hai học viện khác, trên thực tế chủ lực lại ở Tuyết Lithành triển khai công thành thứ nhất. Tuyết Li thành là con đường nhanhnhất và an toàn nhất sau khi ta nghiên cứu gần hai mươi lần các tuyếnđường.”

Dạ Nhiễm khẽ giật mình, chợt nở nụ cười, Liễu Phi Tiếu a Liễu Phi Tiếu,nên để cho Dạ Nhiễm nàng khoa trương mới đổi được tâm tư của hắn.

Giương đông kích tây có 5000 năm văn hóa lịch sử Trung Hoa ở trong đó, mỗi học sinh tiểu học đều thuộc lòng thành ngữ, từng thiếu niên đều hiểu được ý nghĩa của nó. Nhưng đây là Thương Minh đại lục. Phải biết Thương Minhđịa lục của thế giới này, mặc dù không phải hòa bình nhưng một loạt cáccuộc chiến tranh liên tiếp gần như không thể, bởi vì đằng sau con ngườicòn có Ma tộc cùng Thú tộc.

Cho nên con người trong chiến tranh dường như không dùng binh pháp, lại càng không cần phải nói đến xảo trá mưu kế.

Nhưng mà Liễu Phi Tiếu lại có thể đơn giản nói ra một binh pháp, Dạ Nhiễm làm sao có thể không tán thưởng.

“Nếu thật sự chúng ta phải tàn sát hàng loạt dân trong thành ư?” Tập DiệtNguyệt không hiểu nhiều về cái này, nhưng bây giờ so với cái này cái làm nàng càng đau đầu là làm thế nào để đối mặt với việc tàn sát hàng loạtdân trong thành để hoàn thành nhiệm vụ.

“Diệt Nguyệt, muội sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành ư?” Liễu Phi Tiếu nhướng mày hỏi ngược lại.

“Không.” Tập Diệt Nguyệt kiên định lắc đầu, loại chuyện này làm sao nàng có thể làm chứ.

“Không là được rồi” Liễu Phi Tiếu nhún nhún vai, nheo nửa mắt lại, huống hồtình huống chân thật này sợ chỉ khi bọn họ từ Tuyết Quốc về mới biếtđược.

Ngay từ đầu Liễu Phi Tiếu đã không mất nhiều thời gian để bắt đầu điềutra vấn đề này, một số thông tin gắn liền với Tuyết Quốc không hoànchỉnh, hắn luôn luôn có cảm giác rằng các vấn đề cuối cùng sẽ được tìmra trong nội bộ Tuyết Quốc. Nói cách khác, tin tưởng sẽ không có ai tànsát hàng loạt người dân trong thành theo mệnh lệnh.

“Chuyện có chút kỳ lạ, chuyện của Tuyết Quốc chỉ có thể tận mắt nhìnthấy mới là thật, nhưng mà việc đoạt thành không được chủ quan.” DạNhiễm vỗ bả vai Tập Diệt Nguyệt, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ.

Tập Diệt Nguyệt gật đầu, tàn sát hàng loạt người dân trong thành có thểkhông làm, nhưng đối với việc đoạt thành bọn họ bắt buộc phải làm, mangtrọng trách tôn nghiêm của tân sinh Học Viện Quân Sự, không thể có bấtkỳ sai lầm.

“Phi Tiếu, huynh nói tiếp.” Dạ Nhiễm nhìn Liễu Phi Tiếu chỉ chỉ địa đồ.

Liễu Phi Tiếu gật đầu, ngón tay chỉ trên địa đồ đề xuất kế hoạch Tuyết Lithành, đến thành trì khác: “Chỉ cần bên ngoài Tuyết Li thành không bịcác học viện khác công kích, như vậy chiến trường tiếp theo là chỗ này,Thất Đại là thành trì trong Tuyết Mộng thành xung quanh có ba hướng, cómột khoảng cách giữa hai thành trì, đồng thời, kế tiếp Tuyết Mộng thànhsẽ là một thành trì cũng giống như thế. Theo tính toán, khi chúng ta cầm trong tay thành trì thứ tư cùng thời gian có lẽ sẽ lựa chọn phía namTuyết Quốc, học viện chúng ta sẽ chính thức giao chiến một phen.”

Liếu Phi Tiếu đem mọi thứ tính toán xong xuôi, tuyến đường này là nhanh nhất cũng đồng thời là con đường an toàn nhất.

“Như vậy những lộ tuyến khác hai học viện nhất định cũng nghĩ đến. Nếu haihọc viện đều có ý nghĩ tiến công vào Tuyết Li thành thì sao đây?” Tư Mạt Tiêu chỉ vào địa đồ nói, cũng cẩn thận đem lộ tuyến khắc sâu vào trongtâm trí, mới phát hiện tuyến đường này nếu mà nói bị phát hiện thật sựrất đơn giản.

Tập Diệt Tuyệt bất đắc dĩ xoa xoa trán, Mạt Tiêu a Mạt Tiêu tuyến đường này sau khi phát hiện mới thấy nó đơn giản nếu như lúc trước chưa phát hiện thì chưa chắc a, Phi Tiếu thế mà mất suốt hai mươi mấy ngày để pháthiện ra nó đó nha, mà là nhiều lần cân nhắc của không biết bao nhiêu cái hai mươi mấy lần mới đưa ra được quyết định đó.

“Mạt Tiêu nói không sai, Học Viện Hắc Trạch có thể không hiểu nhưng Học viện Hoàng gia có Quân Mặc Ca, không thê khinh thường.” Dạ Nhiễm nhẹ gậtđầu, lộ tuyến này nhà mình có thể nhiều lần cân nhắc, các học viện kháccũng có thể

Nhưng ——

Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu nhìn nhau, đáy mắt lưu chuyển như lưu ly sángbóng, khóe môi tươi cười, Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đồng thời nói ra:“Bọn họ dám chọn, chúng ta liền trực tiếp giáp công phía sau lưng.”

Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu không hề để ý, giải quyết nhanh đối thủ càng sớm càng tốt.

Nghe Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu nói lời này khóe môi mấy người Tập DiệtNguyệt co rút, có thể xem như đó là sách lược vẹn toàn rồi, giương đôngkích tây đến lúc đó bọn họ sẽ rút gần như bốn phần năm học viên đếnthành trì khác làm rối loạn tầm nhìn của hai học viện, còn thực chất tân sinh tinh nhuệ của Học viện Quân Sự đều ở lại bên ngoài Tuyết Li thành chờ thời cơ để trực tiếp tấn công!

Không nhìn thời gian thì thôi nhìn thì đã là giữa trưa hơn mười hai giờ, Khúc Thừa Trạch xoa xoa cái bụng của mình, trách không được cảm thấy đóibụng.

Vì vậy, gấp địa đồ lại, hướng ở giữa không gian giới trải ra một cáibàn, Tập Diệt Nguyệt lấy thức ăn được đặt trong hộp cơm đã chuẩn bị vàolúc sáng ra đặt trên bàn, Dạ Nhiễm dùng nội lực để đun nóng lại thức ăn, một mùi thơm ngọt ngào bay tới, mấy người không khỏi cầm đũa ăn liêntục.

Tạp Tạp cũng hóa thành người ngồi bên người Dạ Nhiễm, diện mạo trên mặt khi gắp thức ăn đều tràn đầy hạnh phúc.

Tạp Tạp vừa ăn, vừa nhớ tới điều gì đó, dương dương tự đắc nhìn Dạ Nhiễmnói: “Nhiễm Nhiễm, Tiểu Khung hắn lúc nào mới xuất quan?”

Dạ Nhiễm đang cầm đũa bỗng khựng lại một lúc, có chút bất đắc dĩ lắc đầu:“Không biết, nó đang trong trạng thái bế quan nên không liên lạc được.”

Trước khi Tiểu Khung trở lại Thương Khung bảo tháp, toàn bộ bảo tháp đều tràn đầy sức mạnh hủy diệt, có thể nói sức mạnh hủy diệt trong Thương Khungbảo tháp chính là không có thật, thậm chí bây giờ sức mạnh hủy diệt cũng đã bị trọng thương, không thể tập hợp được năng lượng của bản thân.

Về sau, sức mạnh hủy diệt phát hiện chỉ cần Tiểu Khung ở lại trong ThươngKhung bảo tháp tu luyện, nó lại có thể bắt đầu tập hợp sức mạnh, đã thửrất nhiều lần và sức mạnh hủy diệt rất hứng thú nên đã từng nói qua vớiDạ Nhiễm, hơn nữa Tiểu Khung cũng nguyện ý hỗ trợ sức mạnh hủy diệt tậphợp sức mạnh khôi phục chân thân. Cho nên mới có việc Tiểu Khung và sứcmạnh hủy diệt bế quan tu luyện.

“Thật đáng tiếc, Tiểu Khung không thể tham gia trận diễn tập thú vị này rồia.” Tiểu gia hỏa Tạp Tạp chậc chậc lắc đầu thở dài, nhìn dáng điệu đólàm Dạ Nhiễm buồn cười.

“Khi nào nó trở lại thì Tạp Tạp kể lại cho nó nghe.” Dạ Nhiễm vuốt vuốt đầu Tiểu gia hỏa Tạp Tạp nói.

Tạp Tạp cười ha ha nói: “Đó là điều đương nhiên, Bổn đại gia muốn cho nóbiết những ngày qua nó đã bỏ qua không biết bao điều thú vị.”

Tiểu Khung và Tạp Tạp đã từng đối chọi gay gắt, khi đó bọn họ chỉ vừa mớiquen, còn không có vừa mắt nhau. Về sau lần đầu tiên Tiểu Khung và TạpTạp nói chuyện, Tiểu Khung cũng có chút không được tự nhiên, hắn nói,Tạp Tạp ngươi có thể đem toàn bộ chuyện trong mười lăm năm qua kể cho ta nghe được không?

Manh Tạp Tạp sợ Tiểu Khung sẽ tranh Dạ Nhiễm cùng nó cho nên nhìn nó khôngđược thuận mắt, nhưng lúc mà Tiểu Khung hỏi, chỉ có thể nói tâm trạngcủa Tạp Tạp rất phức tạp, ít nhất cảm giác không vừa mắt với Tiểu Khungđã tan thành mây khói.

Ngày đó, Tạp Tạp kể lại cho Tiểu Khung nghe những gì đã xảy ra với Dạ Nhiễmtrong mười lăm năm qua, có những lúc hai tiểu gia hỏa này cười to, rồilúc khác thì hốc mắt hồng hồng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Từ đó về sau, Tiểu Khung và Tạp Tạp đôi khi sẽ đấu võ mồm với nhau nhưnglại không có bất kỳ khuất mắt gì với nhau, bởi vì trong lòng bọn họ,đều có một điểm chung, đó chính là Dạ Nhiễm.

Ngồi trên lưng Phi Thiên Bằng ăn cơm trưa xong, Dạ Nhiễm lấy trong khônggian giới ra một lọ đan dược, ném một viên về phía thú cưỡi Phi ThiênBằng Vương, sau đó ném đưa cho Khúc Thừa Trạch: “Thừa Trạch, phân chomỗi tiểu đội năm viên đan dược, nói cho bọn họ biết mỗi ngày cho thúcưỡi Phi Thiên Bằng ăn một viên là đủ.”

Phi Thiên Bằng Vương được ăn đan dược hưng phấn, đưa đầu cọ cọ lên mặtDạ Nhiễm, giọng nói của một nữ tử nhu hòa cất lên bên tai Dạ Nhiễm:“Tiểu công chúa, ta thích cô rồi đó.”

Mấy người Khúc Thừa Trạch đang ăn hoa quả bỗng nghe thú cưỡi Phi Thiên Bằng Vương nói chuyện mà nghẹn tại cổ họng, cái thú cưỡi này có thể nóichuyện được hay sao? Còn, còn là một mẹ…..à không, là giống cái?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.