Chương trước
Chương sau
Đôi mắt đen của Dạ Nhiễm lóe lên một tia lạnh lẽo, năm người đứng trên đài, giống như đã nắm chắc phần thắng, vẻ mặt ngạo nghễ.

“Sư phụ, ta muốn đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy!” La Lị hung hăngnắm chặt nắm tay. Linh Ngọc Nhi từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vàoQuân Mặc Hoàng, La Lị rất không thích. Quân Mặc Hoàng đã là người của sư phụ nàng, những nữ nhân khác đừng nghĩ tới việc cướp đi!

Dạ Nhiễm nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ đầu La Lị: “Vậy cố lên.”

Trận đấu hôm nay vốn là để cho La Lị trút giận.

Giờ này khắc này, học viên của Học viện Quân sự đã vây kín bốn phía của đài chiến đấu, không biết là ai bỗng nhiên hô lên: “Vô địch thần đội đã tới!”

Vô địch thần đội đã tới!

Sáu chữ này lập tức khiến tất cả các học viên đang có mặt đều ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng, các học viên lập tức nhường đường tạo thành mộtlối đi lên đài chiến đấu.

Quân Mặc Hoàng hơi nhíu mày, nhưng không nói.

“Đúng rồi, Vô địch thần đội hiện tại có sáu người, vậy chẳng lẽ toàn bộ sáu người đều xuất chiến sao?” Không biết ai đột nhiên nói ra câu này,tuy chỉ là một câu nói tầm nhẹ nhàng nhưng trong không gian yên tĩnh này thì mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.

Mấy người Dạ Nhiễm vẫn chưa lên tiếng đáp lại, khiến mọi người càng thêm thắc mắc.

Trên đài, Linh Ngọc Nhi mở miệng nói trước , cười tươi nhìn mấy ngườiDạ Nhiễm, chẳng qua ánh mắt vẫn luôn lưu luyến nhìn về phía Quân MặcHoàng không chuyển dời: “Linh Ngọc tiểu đội chúng ta không ngại sáungười của Vô địch thần đội cùng xuất chiến.”

Linh Ngọc Nhi thực cuồng ngạo, cuồng ngạo đến mức đã không biết mình là ai .

Sau khi nghe xong những lời đó, mọi người dưới đài đều có một ý nghĩ:thực lực của mỗi một tiểu đội không hẳn dựa vào thực lực của mỗi ngườitrong đội, mà là dựa vào thực lực của cả tiểu đội, quan trọng hơn là sựăn ý của từng đội viên trong tiểu đội.

Mà trên phương diện này, Vô địch thần đội của Dạ Nhiễm ở Học viện Quân sự có thể nói là đứng đầu.

“Chỉ là đối phó với các ngươi, mà cần tới sư phụ của bổn tiểu thư ratay sao?” La Lị là người đầu tiên không thể nhịn được liền mỉa mai mộtcâu. Càng tiếp xúc với mấy người Dạ Nhiễm, La Lị lại càng biết, hôm naynếu không phải là vì nàng, e rằng Vô địch thần đội đến cũng không muốnđến nơi này.

Vô địch thần đội sẽ ứng chiến, nhưng không phải là người nào tới khiêuchiến bọn họ cũng đáp ứng. Linh Ngọc tiểu đội, còn chưa có đủ tư cáchđó.

Dạ Nhiễm nheo mắt lại, khoát tay ngắt lời La Lị, “Dùng thực lực đánh cho bọn họ câm miệng là tốt rồi.”

Nếu như tâm tình Dạ Nhiễm tốt, lúc này sẽ xấu xa một chút để chơi đùacùng bọn họ, nhưng hiện tại quả thật nàng không có tâm trạng.

La Lị nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, gật gật đầu, dù sao thì một chút nữa là có thể khiến cho bọn họ câm miệng.

Liễu Phi Tiếu ngắm nghía sáo ngọc trong tay, hôm nay hắn kỳ thật cũngkhông cần ra tay, chỉ cần đứng ở phía sau quan sát đại cục là được, tuynhiên hắn cũng muốn xuất ra âm công vui đùa một chút. Dùng thời gianngắn nhất để giải quyết kẻ địch, đây mới là phong cách của Vô địch thầnđội.

Liễu Phi Tiếu giương mắt nhìn Dạ Nhiễm cười, vung ống tay áo, mang theo bốn người Tập Diệt Nguyệt bước lên đài chiến đấu.

Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng sóng vai đứng ở dưới đài cách đó không xa. Chú ý tới ánh mắt của Linh Ngọc Nhi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào MặcHoàng, Dạ Nhiễm nhíu mày, ánh mắt nhìn Linh Ngọc Nhi lóe lên một tialạnh lẽo.

Linh Ngọc Nhi cũng cảm giác được ánh mắt Dạ Nhiễm, lập tức nhướn mày,hếch cằm nhìn về phía Dạ Nhiễm, vẻ mặt mang theo ý khiêu khích.

Dạ Nhiễm trực tiếp ngáp một cái, cũng không thèm để ý tới Linh Ngọc Nhi.

Nếu nói là Linh Ngọc Nhi muốn tranh đoạt danh hiệu Tân Nhân Vương vớinàng, hoặc là tranh danh danh hiệu tân sinh thần đội với đội của nàng,nàng có thể để trong lòng, nhưng nếu nói Linh Ngọc Nhi muốn giành QuânMặc Hoàng với nàng, Dạ Nhiễm sẽ trực tiếp ném nó sang một bên mà khôngthèm quan tâm.

Quân Mặc Hoàng, nam nhân này, chỉ có thể là nam nhân của nàng.

Quân Mặc Hoàng từ đầu đến cuối cũng không nhìn Linh Ngọc Nhi một cái,chỉ coi nàng ta như tất cả những người bình thường khác mà thôi.

Nếu nói là vô tình, Quân Mặc Hoàng quả thật là rất vô tình với nữ nhân.

Linh Ngọc Nhi không phải không biết việc Quân Mặc Hoàng từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng, nhưng mười năm nay mỗi lần gặp mặt đều không phảinhư thế sao?

Linh Ngọc nhi sớm đã coi đó thành thói quen , nhưng hiện giờ –

Bên người Quân Mặc Hoàng đã có một nữ nhân khác, nhưng nữ nhân kiakhông phải là nàng – người đã yêu hắn mười năm. Trong lòng Linh Ngọc Nhi đang gào thét. Vì sao! Dựa vào cái gì!

“Nữ nhân, ngươi cứ nhìn phu quân của đội trưởng chúng ta như vậy, là có ý gì?” Khúc Thừa Trạch ngay từ đầu đã khó chịu khi thấy Linh Ngọc Nhi,không nói tới việc không biết xấu hổ khi cứ nhìn chằm chằm Quân MặcHoàng, lại còn nhìn đội trưởng nhà mình với ánh mắt nham hiểm. Thậtkhông thể tha thứ.

“Đã kết hôn rồi sao? Minh vực quốc thừa nhận sao? Hai chữ phu quân này, cũng không thể tùy ý mà nói bậy. Cho dù là đã kết hôn, Dạ Nhiễm trởthành Cẩn Vương Phi, không phải là Vương gia còn có thể nạp sườn phisao?” Linh Ngọc Nhi luôn luôn im lặng lên tiếng. Vốn đã bị lòng đố kịlấn áp lý trí, hiện tại Khúc Thừa Trạch vừa nói ra lời này, Linh NgọcNhi liền thốt ra những lời như thế.

Thương minh đại lục vẫn chưa có quy định gì với hôn nhân, chỉ cần haibên cộng thêm cha mẹ cùng gia tộc đồng ý là có thể kết hôn. Hơn nữanhững người có quyền thế, cơ bản đều là một thê nhiều thiếp, xuất thântừ hoàng thất thì càng khỏi phải nói.

Thậm chí, cũng có một số ít nữ tử có quyền thế có thể nhất thê đa phu ( một vợ nhiều chồng ),chuyện này ở thương minh đại lục đều là nhữngchuyện rất bình thường.

Người ở Thương minh đại lục đều dốc sức tu luyện, dốc sức tranh quyền,dốc sức đoạt lợi, ai lại có thời gian đi quản người ta cưới vợ thú phunhư thế nào?

Lập tức, Khúc Thừa Trạch đang ở trên đài nhún nhún vai, không tiếp tụcnói, nhưng từ trong tâm hung hăng quyết định, nếu như tương lai Quân Mặc Hoàng dám nạp sườn phi, kể cả phải liều cái mạng này, hắn cũng phảicướp Dạ Nhiễm đi, vĩnh viễn chỉ là đội trưởng của bọn họ mà thôi.

Mấy người Liễu Phi Tiếu đương nhiên cũng cùng ý tưởng như vậy, có ai là không ích kỷ trong tình yêu?

Đội trưởng của bọn họ, thực lực như thế, xuất sắc như thế, nếu như Quân Mặc Hoàng không biết quý trọng, cho dù bọn họ liều chết cũng sẽ khiếncho Quân Mặc Hoàng khổ sở!

Tình bằng hữu, quả nhiên thật vĩ đại !!!

Quân Mặc Hoàng ở dưới đài nhận lấy ánh mắt của năm người Liễu Phi Tiếuđang nhìn mình, thoáng khiêu mi, mấy cái tên này lá gan càng ngày cànglớn, lúc trước ngay cả ngẩng đầu nhìn hắn cũng không dám, hiện tại lạidám dùng ánh mắt kia nhìn hắn.

Mọi người ở dưới đài giờ phút này hình như cũng có điều suy nghĩ mà gật gật đầu, trách không được, trách không được Linh Ngọc Nhi ngay từ đầukhi bắt đầu đến Học viện Quân sự đã hỏi thăm Dạ Nhiễm, hỏi thăm Vô địchthần đội, hiện tại lại khiêu chiến Vô địch thần đội trước mặt toàn bộhọc viên của Học viện Quân sự, hóa ra là vì Quân Mặc Hoàng.

Dạ Nhiễm nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Quân Mặc Hoàng và nàng là cùng một loại người, hoặc là không yêu, hoặc là chỉ toàn tâm toàn ý yêu một người.

Dạ Nhiễm không phải là một người có thể chấp nhận yêu một kẻ phản bội.Nhưng nếu có một ngày, Mặc Hoàng thật sự phản bội nàng, Dạ Nhiễm sẽxoay người bước đi, buông tay tất cả sao?

Loại chuyện này vẫn chưa xảy ra, nhưng nếu là thật sự xảy ra, Dạ Nhiễmcơ hồ có thể khẳng định, nàng sẽ không làm được như trên, cho dù là địangục nàng cũng sẽ kéo Quân Mặc Hoàng theo nàng.

Mà Quân Mặc Hoàng cùng Dạ Nhiễm đều có một chỗ tương đồng, chính là,nếu như phát hiện đối phương phản bội, cho dù là cùng trời cuối đất, đều phải cùng đi.

Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Quân MặcHoàng cùng Dạ Nhiễm, tình yêu của hai người ở Học viện Quân sự mọi người đều hâm mộ, nhưng có thể khẳng định Quân Mặc Hoàng sẽ là hoàng đế tiếptheo của Minh vực quốc, sẽ thật sự đem ba nghìn sủng ái cho một mình DạNhiễm sao?

Quân Mặc Hoàng khẽ nhướn mi, ánh mắt ôn nhu, vén mấy sợi tóc bị gióthổi trên gương mặt của Dạ Nhiễm ra sau tai, thanh âm trầm thấp ôn nhumà lưu luyến: “Nếu ta nạp sườn phi, Nhiễm Nhi sẽ làm như thế nào?”

Hai tai Dạ Nhiễm thoáng chốc liền đỏ bừng, mang theo vài phần thẹnthùng cùng giận dỗi Mặc Hoàng mà liếc mắt một cái. Không thể trách DạNhiễm, ai bảo ngay từ đầu Quân Mặc Hoàng luôn luôn gọi thẳng tên nàng là Dạ Nhiễm, thỉnh thoảng cũng gọi nàng là bảo bối hoặc nương tử, nhưnghiện giờ lại gọi nàng là Nhiễm Nhi, đôi mắt đen còn có sự ôn nhu, mặc dù khiến Dạ Nhiễm xấu hổ cùng giận dỗi, nhưng trong lòng nàng vẫn rất ngọt ngào.

Quân Mặc Hoàng nhìn bộ dáng Dạ Nhiễm thẹn thùng rất hài lòng, chợt vung tay, ôm Dạ Nhiễm sát vào trong lồng ngực, bộ dáng này của bảo bối nhàmình chỉ có hắn mới có thể xem.

Dạ Nhiễm điều chỉnh trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực xong,nâng mắt nghiêng đầu nhìn Mặc Hoàng, nhẹ nhàng nắm tay cười tủm tỉm:“Mặc Hoàng, tương lai, nếu như chàng nạp một sườn phi, bổn cô nương liền phế một người.”

Mặc dù Dạ Nhiễm mang theo vẻ mặt cười tủm tỉm, nhưng không một ai dámxem nhẹ lời nói của nàng. Ánh mắt Dạ Nhiễm mang theo vài phần lãnh ý mànhìn lướt qua những nữ tử còn ôm hy vọng đối với Mặc Hoàng, muốn làmngười thí nghiệm thuốc cho nàng, Dạ Nhiễm tuyệt đối không ngại.

Nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, mọi người có thể nói là đồng thời runrẩy khóe miệng, thật sự có thể nào có một người phế một người, có haingười liền phế một đôi sao?

Trên đài khi Linh Ngọc Nhi nghe được Dạ Nhiễm nói lời này, lập tức liền nhíu mày, Linh Ngọc Nhi biết bây giờ mà nói chuyện nhất định sẽ chọcgiận Quân Mặc Hoàng, nhưng nàng lại nhịn không được vẫn nói ra: “Nếu như ngươi nghĩ như vậy, Minh vực quốc hoàng thất sẽ đồng ý để ngươi trởthành Vương Phi?!”

Linh Vũ ở một bên đã chậm một bước, mới vừa tiến lên muốn che miệngLinh Ngọc Nhi, chỉ là Linh Ngọc Nhi đã nói ra câu đó hòan chỉnh.

Linh Vũ quả thực muốn tát vào miệng muội muội nhà mính một cái rồi khâu lại. Minh vực Cẩn vương ở Minh vực quốc nói một câu, người nào dám phản kháng?

Lúc trước, khi Quân Mặc Hoàng hạ lệnh xử tử tiền thái hậu, ít nhiềuquan viên dùng cái chết để bức Quân Mặc Hoàng thu hồi mệnh lệnh. Cuốicùng kết quả ra sao? Những tên kia đều bị một ánh mắt của Quân Mặc Hoàng liếc qua mà ngậm miệng? Trừ phi bọn họ thật sự muốn chết.

“Vậy bổn cô nương hẳn là nên tìm cách khác mới đúng?” Dạ Nhiễm thếnhưng đối với lời nói của Linh Ngọc Nhi lại rất có hứng thú, lập tức hai tay khoanh trước ngực, cười hỏi.

Linh Ngọc Nhi thoát khỏi cánh tay của Linh Vũ, tiến lên từng bước, cười lạnh nhìn Dạ Nhiễm: “Phải đồng ý Cẩn Vương gia có thể nạp phi, hơn nữakhông được đố kị, đối với mỗi một phi tử của Cẩn Vương gia đều phải lấylễ đối đãi.”

Phì . . . . . .

Dạ Nhiễm không nhịn nổi cười, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt.

“Linh Ngọc Nhi, bổn cô nương nên độ lượng sao? Tương lai ngươi hầu hạphu quân của người như thế nào bổn cô nương không xen vào, nhưng là –”Dạ Nhiễm cười lạnh, ánh mắt nhìn lại Quân Mặc Hoàng, gằn từng chữ, “Tavẫn là câu nói kia, chàng nạp một sườn phi, ta liền phế một người.”

Thời điểm Linh Ngọc Nhi vừa định muốn nói thêm điều gì, bỗng nhiên –

Tiếng cười của Quân Mặc Hoàng thoải mái đến cực điểm nhất thời vang lên khắp toàn bộ Học viện Quân sự, “Ha ha ha. . . . . .”

Dạ Nhiễm khóe miệng giật giật, nàng thật sự nghiêm túc, hắn ta cười cái gì, lại còn cười đến yêu nghiệt như vậy, không thấy được ít nhiều nữ tữ đều chảy máu mũi sao?

Quân Mặc Hoàng đưa tay kéo Dạ Nhiễm ôm vào trong ngực, trước mặt mọingười ấn một nụ hôn lên môi Dạ Nhiễm, con ngươi đen rất nam tính, thanhâm Quân Mặc Hoàng trầm thấp chứ đựng một tia cảnh cáo cùng sự công khaiquyền sỡ hữu bá đạo: “Bổn vương chỉ nói một lần, thê tử của bổn vương,hiện giờ, tương lai đều chỉ có một mình Dạ Nhiễm nàng!”

Quân Mặc hoàng không cần Vương Phi, người hắn cần là thê tử, cả đời này hắn chỉ yêu tha thiết thê tử của mình.

“Minh vực quốc sẽ không đồng ý.” Linh Ngọc Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định,rõ ràng phụ thân nàng đã nói qua năm nay vào lúc tổ chức yến tiệc sinhnhật cho Cẩn Vương gia, sẽ xin bệ hạ gả nàng cho Cẩn Vương gia, làm saolại có thể như vậy!

“Bổn vương cưới vợ, ai có tư cách phản đối?” Quân Mặc Hoàng khẽ nhếchcon ngươi đen, mang theo áp lực kinh người nhìn về phía Linh Ngọc Nhi.

Chỉ là liếc mắt một cái, Linh Ngọc Nhi liền lui về phía sau mấy bước,nước mắt trong hốc mắt đã tràn đầy,bất cứ lúc nào cũng có thể chảy xuống .

Dạ Nhiễm cười cười. Sinh nhật hai mươi tuổi của Mặc Hoàng, chỉ còn batháng nữa là đến, sau khi hoàn thành đợt diễn tập này, Dạ Nhiễm liềntính toán đến Minh vực quốc một chuyến.

Lúc này, không ai biết rằng, Quân lão gia tử của Minh vực quốc hiện nay đã ở ẩn không màng thế sự hiện tại lại đang nhìn tôn tử cùng cháu dâunhà mình, cười đến một cách thích ý, dù sao ông cũng đã nhận ngươi cháudâu này rồi, về phần những cái tên bảo thủ ở Minh vực quốc kia, nếu ôngmuốn thì sẽ nhúng tay vào giải quyết , tuy nhiên ông tin tưởng tôn tửcùng cháu dâu nhà mình có thể tự giải quyết, ừ, chính là tin tưởng.

“Nhưng mà. . . . . .” Lúc sau, sự sợ hãi của Linh Ngọc Nhi khi đối mặtvới Quân Mặc Hoàng đã bớt đi vài phần, cắn răng vừa mới nói hai chữ đãbị ngắt lời.

“Nhưng mà, nhưng mà cái rắm! Ngươi rốt cuộc đánh hay không? Đánh thìnhanh một chút, không đánh thì đi xuống đi! Bổn tiểu thư không muốn phải tốn nhiều thời gian như vậy chỉ để cùng ngươi đứng đây nói lời vônghĩa!” Nếu không phải hiện tại đang đứng trên chiến đài, Tập DiệtNguyệt quả thực đã nghĩ muốn tát cho Linh Ngọc Nhi một cái !

Cần gì quản việc Minh vực quốc có đồng ý hay không ! Minh vực quốc aidám đứng ra nói một chữ không? Nàng Tập Diệt Nguyệt cùng bốn người kiađứng ở phía sau đội trưởng chỉ để làm bình hoa thôi hay sao? Toàn bộ Dạgia, núi Hắc Chỉ cùng đan dược nghiệp đoàn đứng ở mặt sau đội trưởng chỉ để làm bối cảnh hay sao? (* bối cảnh: cảnh để ngắm, trang trí)

Thật sự là một nữ nhân quá mức ngu xuẩn!

Đừng nói cái gì Minh vực quốc sẽ không đồng ý, quả thực là tên ngốc mới sẽ không đồng ý. Đội trưởng là ai cơ chứ? Thân phận như thế còn khôngphải làm cho cả Minh vực quốc lấy lễ để đối đãi hay sao?

“Thật là soái!” Mộ Dung Khinh cùng mấy người của tiểu đội thần ngủ xuất hiện cũng gây nên một trận xôn xao. Có ai không biết, đội ngũ này trừbỏ việc ngủ cùng làm nhiệm vụ, căn bản sẽ không lộ diện ở bất cứ hoạtđộng gì.

Khúc Thừa Trạch nhìn Mộ Dung Nguyệt đi phía sau Mộ Dung Khinh, một đôimắt đen láy liền tỏa ra ánh sao, liền vỗ ngực: “Một câu thôi, các ngươicó muốn đánh nữa không?”

“Đương nhiên đánh!” Linh Ngọc Nhi cười lạnh một tiếng, đấu không lạiQuân Mặc Hoàng, thật cho rằng Linh Ngọc Nhi nàng là quả hồng mềm có thểdễ dàng bắt nạt sao?

“Bắt đầu thôi!” Khúc Thừa Trạch nói ra ba chữ kia, song phương đều dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị chiến đấu.

La Lị không có dùng thuật ẩn nấp, mà là đứng ở vị trí chủ công, TậpDiệt Nguyệt cùng Tư Mạt Tiêu ở phía sau La Lị giúp đỡ La Lị công kích,Liễu Phi Tiếu cầm sáo ngọc đứng ở cuối cùng, mà Khúc Thừa Trạch chỉtrong nháy mắt liền vận khinh công bay trên không trung lượn vòng.

Đối diện là Linh Ngọc tiểu đội cũng không yếu thế hơn, năm người đều ra lệnh một tiếng, triệu hồi linh thú khế ước của mình!

Năm con bát giai Linh Thú!

Lập tức, toàn trường ồ lên.

Theo bọn họ biết, ban đầu Linh Ngọc tiểu đội không có Linh Thú, mà hiện giờ, thế nhưng lại có được năm Linh Thú khế ước, hơn nữa lại còn đồngloạt là bát giai Linh Thú!

Dạ Nhiễm ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, thì ra đây là nguyên nhân mà Linh Ngọc tiểu đội dám vượt cấp khiêu chiến.

Nhưng là –

Một chút độ cung tà ác ở khóe môi giương lên, trận chiến này, phải tốcchiến tốc thắng! Còn phải trở về bồi dưỡng tình cảm cùng Mặc Hoàng mộtphen!

“Tốc chiến tốc thắng.” Dạ Nhiễm nói với bọn họ qua máy truyền tin.

Ánh mắt năm người Liễu Phi Tiếu cũng hiện lên vẻ nghiêm túc, nếu độitrưởng nói tốc chiến tốc thắng, vậy thì không cần khách khí .

Liễu Phi Tiếu là người có thực lực mạnh nhất trong năm người, cũng làphó đội trưởng của Vô địch thần đội, lúc này Liễu Phi Tiếu ra hiệu vớiTập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch và Tư Mạt Tiêu, lập tức, vài tiếng hôđinh tai nhức óc từ trên chiến đài truyền đến, sau đó mọi người liềnnhìn thấy ba con cửu giai Linh Thú khổng lồ xuất hiện ở trên đài chiếnđấu!

Toàn trường lại một lần nữa ồ lên!

Cửu giai Linh Thú a! Cũng không phải là dạng bình thường đâu!

Có một số người có thể cả đời đều không nhìn thấy một con cửu giai Linh Thú, hiện giờ vừa xuất hiện chính là ba con, bọn họ còn có thể khôngkhiếp sợ hay sao?

Thời điểm Linh Thú cùng nhân loại lập khế ước, cấp bậc đều tương đươngnhau, con người tiến giai thì Linh Thú cũng sẽ tăng cấp bậc, về phần Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch vì sao có thể lập khế ước với Linh Thú cấp bậc cao hơn bản thân, thật sự bọn họ cũng không rõ lắm .

Tóm lại, Linh Thú khế ước của bọn họ đã là cấp bậc cửu giai!

Ba con cửu giai Linh Thú vừa xuất hiện, năm bát giai Linh Thú của LinhNgọc tiểu đội nhất thời liền rụt đầu trở về, nằm sấp trên mặt đất cóchút ủ rủ cùng run sợ.

Linh thú đẳng cấp cao luôn có một loại áp lực mạnh mẽ với linh thú cócấp bậc thấp hơn, nếu như chỉ có một con cửu giai Linh Thú thì năm conbát giai linh thú có lẽ còn có thể chống đỡ nổi, thế nhưng lại có tới ba con cùng lúc, chúng nó ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu đều khôngdám.

“La Lị, lên!” Tư Mạt Tiêu cùng Tập Diệt Nguyệt cùng lúc mở miệng nói với La Lị.

La Lị gật đầu một cái, nhất thời thân ảnh bỗng dưng biến mất trên đài chiến đấu.

Khúc Thừa Trạch đã phi thân lên làm nhiễu loạn tầm mắt của bọn ngườiLinh Ngọc Nhi, chỉ là lúc này mấy người Linh Ngọc Nhi còn có chút thấtthần.

Năm con bát giai Linh Thú, lần này chiến đấu đều dựa vào chúng , nếunhư Linh Ngọc Nhi không van xin sư phụ nàng mang tới năm con Linh Thú,Linh Ngọc tiểu đội dù thế nào cũng sẽ không dám khiêu chiến Vô địch thần đội.

Một đội ngũ có hai cửu giai võ giả, bốn bát giai võ giả, ai dám nói là bọn họ dễ bị khi dễ?!

Bịch! Bịch!

Xuất hiện hai tiếng rơi xuống đất, Linh Ngọc tiểu đội đã có hai ngườibị đá bay xuống đài, La Lị biến mất không nhìn thấy thân ảnh, nhưngthanh âm lại rõ ràng truyền vào tai mọi người : “Haha. . . . . . Sợ rằng các ngươi nói mình còn không chuẩn bị tốt, bổn tiểu thư lại cho cácngươi một cơ hội nữa, phải nhớ kỹ, La Lị ta chính là một thích khách.”

Thích khách, không ra tay thì thôi, nhưng đã ra tay thì nhất định phải máu tươi đầm đìa tứ địa.

Linh Ngọc Nhi khiếp sợ, mới vừa rồi lại không cảm giác được hơi thở của La Lị, thế nhưng lại làm cho hai đội viên rớt đài.

Mà bốn người Linh Vũ còn lại là khiếp sợ thực lực của La Lị đã tănglên! Lúc trước khi rời khỏi đội ngũ của bọn họ, thực lực của La Lị ởtiểu đội của bọn họ cao lắm chỉ thuộc loại trung bình, hơn nữa công lựcthích khách của nàng cơ bản còn yếu hơn nhiều, nhưng hiện tại –

Xẹt!

Một thanh âm sắc bén xẹt qua hai má Linh Ngọc Nhi, vài sợi tóc rơixuống, thanh âm La Lị rất ngọt, mang theo nguy hiểm trí mạng cùng hấpdẫn: “Bổn tiểu thư cảnh cáo ngươi, người của sư phụ ta, ngươi muốn cướpđi, ta sẽ giết ngươi.”

La Lị hiện thân trên không, đoản kiếm xẹt qua cổ Linh Ngọc Nhi, máutươi chảy xuống da thịt trắng nõn. La Lị mang trên mặt nụ cười ngọtngào, chỉ là đôi mắt đen láy chứa đựng sát ý nghiêm nghị.

Linh Ngọc Nhi biết, lời La Lị nói là sự thật.

Nhưng mà –

Linh Ngọc Nhi vung tay, một tay đoạt lấy đoản kiếm của La Lị, khóemiệng mang theo nụ cười khinh miệt: “Ngươi là bát giai, ta cũng là bátgiai!”

“Ha ha ha. . . . . .” La Lị nháy mắt một cái lập tức nhảy về phía sau,chân đạp trên Linh Thú của Khúc Thừa Trạch, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc “Linh Ngọc Nhi, ngươi ngay một sợi tóc của sư phụ bổn tiểuthư cũng kém hơn, chẳng lẽ không ai dạy cho ngươi, vũ khí của thíchkhách đừng nên cầm lung tung hay sao?”

La Lị chiều cao rất thấp, xấp xỉ một thước năm, phối hợp với khuôn mặttuyệt lệ cùng tươi cười ngọt ngào của nàng, quả thực chính là một cô gái đáng yêu đến ngất trời.

Hiện giờ, La Lị đáng yêu như búp bê, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào, nhưng không biết tại sao lại làm cho lòng người sợ hãi.

Khúc Thừa Trạch cùng mấy người Tư Mạt Tiêu đồng thời rùng mình một cái. Họ vẫn cho rằng La Lị luôn là người vui vẻ, là tiểu muội muội để yêuthương, hiện tại lại nhìn đến một màn này của La Lị, bọn họ mới biếtđược, ai cũng sẽ có ngịch lân của mình. (nghịch lân – vảy rồng: ý chỉgiới hạn chịu đựng cuối cùng)

Mà nghịch lân của La Lị hiện giờ chính là Dạ Nhiễm.

“Ngươi –” bàn tay đang nắm đoản kiếm của Linh Ngọc Nhi, sau khi La Lịvừa dứt lời, liền biến thành màu đen,Linh Ngọc Nhi sợ tới mức lập tứcném xuống đất, chỉ vào La Lỵ, “Ngươi dùng độc?!”

“Ngươi có thấy vũ khí của thích khách nào không dùng độc chưa?” La Lịnhìn thoáng qua Linh Ngọc Nhi như nhìn một kẻ ngốc, một thích khách dùng độc là chuyện rất bình thường.

“Vô sỉ!” Hai chữ này dường như từ hàm răng Linh Ngọc Nhi bật ra, LinhNgọc Nhi lập tức vận nội lực bắt đầu bức độc, sau đó hô lên về phía mấyngười ở phía sau: “Ca, mấy người các ngươi lên đi!”

Mấy người Linh Vũ nhìn Linh Ngọc Nhi bị hạ độc, trong lòng mỗi ngườiđều kiềm nén lửa giận, lập tức bốn người liền trực tiếp phi thân lên,bọn họ tuyệt không cần lo lắng đến an nguy tính mạng của Linh Ngọc Nhi,Học viện Quân sự quyết không cho phép khiêu chiến nảy sinh việc chếtngười.

La Lị khóe miệng khẽ cười, quay đầu nhìn mấy người Tập Diệt Nguyệt, vui vẻ vuốt vuốt bàn tay: “Bổn tiểu thư có lợi hại hay không?! Ha ha, bốnngười này liền giao cho các ngươi, ta còn chưa chơi đùa đủ.”

Đối với bốn thất giai võ giả kia, La Lị thật không có hứng thú, nói một câu với mấy người Tập Diệt Nguyệt liền nhanh như chớp chạy tới bênngười Linh Ngọc Nhi khoanh chân ngồi xuống.

Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu cùng Khúc Thừa Trạch bất đắc dĩ nhún nhúnvai, còn Liễu Phi Tiếu trực tiếp lui ra phía sau, đem chiến trường giaocho ba người Diệt Nguyệt, thực lực của ba tên này phải tăng lên nhanhmột chút, cũng không thể rớt lại phía sau khi hắn cùng đội trưởng tiếnđến nhất giai.

Mà bên kia, Linh Ngọc Nhi hiện tại đang cố gắng dùng nội lực bức độc,cảm giác được La Lị tới gần, Linh Ngọc Nhi cũng chỉ ngồi dưới đất khôngdám có chút động tác gì, chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo La Lỵ.

La Lị cười ngọt ngào, khoanh chân ngồi xuống ở phía đối diện Linh NgọcNhi. Khoảng ba phút đồng hồ trôi qua, La Lị mới cười tủm tỉm nói: “Ngươi không cần trợn mắt nhìn ta, thực ra bổn tiểu thư có lòng tốt đến nóicho ngươi biết, độc này, ngươi càng dùng nội lực bức nó ra, nó sẽ cànglan nhanh trong cơ thể của ngươi nga.”

Phì. . . . . .

Khúc Thừa Trạch đang ở không trung dùng khinh công đùa giỡn với bốnthất giai võ giả kia, vẫn luôn dựng thẳng lổ tai nghe động tĩnh của LaLị, sau khi nghe những lời này, liền không chú ý ngã xuống mặt đất, ngồi dưới đất, trong đầu Khúc Thừa Trạch chỉ có một câu: Mẹ ơi! Quả nhiênchỉ có tiểu cô nương Viên Viên là thuần khiết !

Thế giới này toàn bộ đều đen.

Tập Diệt Nguyệt cùng Tư Mạt Tiêu vừa ung dung đối phó bốn người củaLinh Ngọc tiểu đội, vừa giương giọng ha ha nở nụ cười.

Liễu Phi Tiếu đứng ở phía sau, vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, nhưng là mơ hồ có thể nhìn thấy khóe miệng hắn thoáng giật giật.

“Ta –” Thèm vào! Lúc Linh Ngọc Nhi nghe La Lị nói xong trong nháy mắtliền dừng vận nội lực, sớm không nói muộn không nói, nàng vận nội lựcmột thời gian dài như vậy mới nói! Linh Ngọc Nhi giữ một ngụm máu ởngực, thiếu chút nữa đã phun ra.

Nhưng mà –

Ngay sau đó, Linh Ngọc Nhi giơ tay của mình lên, phát hiện rõ ràng màuđen trên tay mình đã trở thành nhạt, nói cách khác mới vừa rồi nàng vậncông bức độc rõ ràng là có hiệu quả !

“Ấy ấy, chẳng lẽ ngươi không biết không thể tin tưởng lời nói của mộtkẻ địch là thích khách sao??” Đôi mắt La Lị tròn xoe chớp chớp, trưng ra khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn thoạt nhìn như vô tội.

Phì –

Linh Ngọc Nhi phun ra một ngụm máu.

La Lị trong nháy mắt liền hiện thân, còn ‘ nhỏ giọng ’ than thở : “Ấyấy, tiểu thư Linh Ngọc Nhi thế mà lại phun lên người La Lị, ô ô, DiệtNguyệt tỷ tỷ, nàng ta khi dễ La Lị. . . . . .”

La lị lau giọt nước mắt chảy ra do cười quá nhiều, phi thân bổ nhào vềphía Tập Diệt Nguyệt, trên đường thuận tiện dùng toàn lực đạp hai ngườichặn đường kia một cước, không hề có trở ngại nào mà nhào vào trong lòng Tập Diệt Nguyệt.

Tập Diệt Nguyệt ôm cô gái trong lòng, ngay sau đó phát hiện nghẹn cười quả thực rất khó chịu.

“Phốc ha ha ha. . . . . .” Tạp Tạp ở trên vai Dạ Nhiễm thật sự nhịnkhông được ôm bụng cười ha ha, vội vàng chạy lên trên đài, quả cầu lôngnúc ních thịt cọ đến cọ đi trên gương mặt La Lị “Ha ha, cười chết bổnđại gia, La Lị, đủ suất! đủ hắc!”

La Lị dương dương tự đắc cười hắc hắc, vẫy cánh tay về phía Dạ Nhiễm ởphía dưới đài :”Sư phụ, La Lị không làm cho ngươi mất mặt . . . . .”

Dạ Nhiễm nhìn một màn này có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng giơ ngón tay cái lên khẳng định lời nói La Lị.

Giờ phút này, trên đài chiến đấu, đội trưởng Linh Ngọc tiểu đội chínhlà Linh Ngọc Nhi hiện tại ở một bên hộc máu, mặt khác bốn đội viên hoặcnằm úp sấp hoặc nằm trên mặt đất rên rĩ, năm con bát giai Linh Thú sớmđã chạy trở về trong cơ thể của chủ nhân.

Mà Vô địch thần đội, có vẻ như, ngay từ đầu hình như chưa ra tay!

Thậm chí, lần này hai người mới vừa đoạt danh hiệu Tân Nhân Vương là Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu đều không động thủ, ông trời ạ, Vô địch thầnđội này rốt cuộc đã mạnh đến cái tình trạng gì rồi!

Về phần Linh Ngọc Nhi –

Trong ánh mắt mọi người đều là sự không đồng tình. Khiêu chiến Vô địchthần đội vốn là không biết tự lượng sức mình, còn muốn tranh đoạt QuânMặc Hoàng với Dạ Nhiễm đoạt, đây không phải là hành động càng ngu ngốcsao?

Thắng thua, đã rất rõ ràng .

Tập Diệt Nguyệt vỗ vỗ bả vai La Lị, chỉ chỉ về hướng Linh Ngọc Nhi đang tiếp tục vận công bức độc, nói: “La Lị, sẽ không chết chứ?”

La Lị vui vẻ dương dương tự đắc, thanh âm thanh thúy vang lên: “Bổntiểu thư chỉ là thoa một tầng sắc tố đen có thể thẩm thấu ở trên đoảnkiếm mà thôi, đối với đồng học ở Học viện Quân sự, ta làm sao có thểdụng độc !”

Bao nhiêu người, sau khi La Lị vừa dứt lời, dưới chân lảo đảo một chút thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.

Cái gì gọi là cảnh giới cao nhất của bức người khác phát điên?

Nhìn xem biểu tình của Linh Ngọc Nhi hiện tại vặn vẹo đến mức thật sựrất khó coi, đoán rằng tất cả mọi người đều đã biết.

Bao nhiêu người, giờ phút này đều cảm thấy may mắn cỡ nào khi những người ở phía trên đài kia không phải là bọn họ.

“Trở về thôi.” Dạ Nhiễm vẫy vẫy tay với mấy người trên đài .Chiến đấuxong, cũng đã thắng, trở về biệt thự tu luyện thôi.

Mấy người Liễu Phi Tiếu ung dung tiêu sái xuống đài, giống như căn bản không trải qua một hồi đại chiến.

Mộ Dung Khinh ở một bên ngáp một cái, đáy mắt xuất hiện ý cười : “Thậtsự là không uổng công khi hy sinh thời gian ngủ, thật là thú vị.”

Mộ Dung Nguyệt một đôi mắt đen mê mang, đi theo sau Mộ Dung Khinh gật gật đầu.

Kỳ thật chỉ nhìn một cách đơn thuần hai vị tỷ đệ này, tin tưởng khôngai phát hiện bọn họ là một đôi song sinh chỉ kém nhau ba phút đồng hồ,một người thanh tú tuyệt luân, một người mờ mịt ngốc nghếch, diện mạonếu nhìn kỹ mới có thể phát hiện chỗ tương tự.

Bất quá chỉ cần nhìn vào điểm thích ngủ này, tuyệt đối có thể nhìn ra bọn họ là tỷ đệ ruột thịt.

Vô địch thần đội cùng tiểu đội thần ngủ dường như đã kết giao thànhbằng hữu, hai đội ngũ cùng Quân Mặc Hoàng đều cùng trên đường quay vềbiệt thự.

Vô địch thần đội không quan tâm sau trận chiến này ở học viện quân sựthậm chí toàn bộ đại lục nổi lên sóng gió gì, hiện giờ tâm tư bọn họhoàn toàn đặt trên cuộc diễn tập của ba học viện đã sắp đến.

Đồng thời, một trận chiến này cũng đưa vô địch thần đội trở thành đội ngũ dẫn dắt tân sinh trong cuộc diễn tập.

Càng nhiều tân sinh, càng muốn biết thực lực của Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu hiện giờ tột cùng đã cường đại đến cái tình trạng gì.

Lúc hai đội ngũ sắp chia tay, Mộ Dung Khinh vỗ trán của mình: “A ta nhớ ra rồi, buổi sáng chúng ta đến là muốn nói một tiếng cổ vũ cho trận đấu buổi chiều, ấy, hiện tại hình như là đã muộn rồi. . . . . .”

Được rồi, mấy người Dạ Nhiễm đã quen với việc tiểu đội thần ngủ thường thường động kinh.

“A, tạm biệt, chúng ta muốn đi ngủ. . . . . .” Mộ Dung Khinh nhìn biểutình bất đắc dĩ của mấy người Dạ Nhiễm, ngáp một cái, liền mang bốnngười còn lại đi về căn biệt thự cách vách.

Trở lại biệt thự, mọi người ngồi xuống ghế salon, Tập Diệt Nguyệt đếnphòng bếp bưng mâm hoa quả đi ra, mới vừa rồi không xuất lực không haotâm tốn sức, bọn họ không cảm thấy mệt một chút nào cả.

“Cái kia. . . . . .” Tập Diệt Nguyệt có cảm giác không thể nói ra lời,chỉ là nhìn Quân Mặc Hoàng cùng Dạ Nhiễm, nàng lại không dám nói ra.

“Chuyện gì?” Quân Mặc Hoàng nhướn mi nhìn về phía Tập Diệt Nguyệt, rõràng Tập Diệt Nguyệt có gì muốn nói với hắn, hơn nữa Quân Mặc Hoàng cũng đoán được là đề tài gì.

Quả nhiên –

Tập Diệt Nguyệt cắn chặt răng, mở miệng lên tiếng: “Huấn luyện viên, có thể là ta nói nhiều, nhưng tương lai Minh vực quốc bệ hạ nhất định làngài, đội trưởng thì sao?”

Quân Mặc Hoàng làm hoàng đế, thật sự trong hậu cung sẽ không có bất cứmột phi tử nào, chỉ có đội trưởng bọn họ thôi sao?

Không phải không tin tưởng tình cảm Quân Mặc Hoàng đối với Dạ Nhiễm,chỉ là từ xưa đế vương vô tình, hậu cung ba nghìn giai nhân chưa bao giờ thay đổi.

Tập Diệt Nguyệt không muốn tương lai Dạ Nhiễm sẽ vì vậy mà bị thươngtổn, có thể nói là toàn bộ đội viên của Vô địch thần đội đều nghĩ nhưvậy, sau khi nghe thấy lời nói của Linh Ngọc Nhi.

“Hoàng hậu của bổn vương.” Hoàng hậu độc nhất vô nhị, không ai có thể giành lấy.

Dạ Nhiễm nắm tay Quân Mặc Hoàng, nàng biết mấy người Tập Diệt Nguyệt là suy nghĩ cho nàng, lo lắng cho nàng, bất quá bọn họ kỳ thật không cầnlo lắng, bởi vì, Dạ Nhiễm nhìn mấy người Tập Diệt Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Mặc Hoàng sẽ không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.