Chương trước
Chương sau
Dạ Nhiễm nghe thấy giọng nói hung hăng càn quấy kia liền nhíu mày nhìnlại, chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh đậm đang nhướn mày lãnhngạo nhìn nàng.

“Có việc?” Dạ Nhiễm nhàn nhạt hỏi, cảm thấy đã đoán được thân phận của nữ tử này.

“Thư khiêu chiến các ngươi chưa nhận được sao? Ta chính là Linh Ngọc Nhi.”Linh Ngọc Nhi nhìn thẳng Dạ Nhiễm, không có kinh diễm, không có ghenghét, chỉ có chiến ý.

“Thời gian tùy ý, địa điểm tùy ý.” Dạ Nhiễm không nhìn Linh Ngọc Nhi, ném lại tám chữ cho nàng ta liền đi về nơi ở của Thiên Tứ bà bà.

Linh Ngọc Nhi không nghĩ đến Dạ Nhiễm lại cuồng ngạo đến mức làm lơ mình,liền cảm thấy lòng tự trọng bị vũ nhục, giơ tay muốn ngăn cản Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm chuyển mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Linh Ngọc Nhi: “Không cóviệc gì thì đừng trêu chọc ta, nợ của Linh Ngọc tiểu đội các ngươi bổncô nương vẫn còn nhớ, sau khi chọn xong thời gian địa điểm thì nói chota biết.”

Linh Ngọc Nhị bị ánh mắt lạnh như băng của Dạ Nhiễm nhìn có chút sợ hãi,trong lúc vô tình đã lui về sau một bước, cũng chính vì một bước này, để cho Linh Ngọc Nhi trơ mắt ếch nhìn một thân hồng y của Dạ Nhiễm càng đi càng xa.

Linh Ngọc Nhi ảo não dậm chân một cái, một bước lùi này, cũng đủ để nhìn ra được ván đầu tiên ai mạnh ai yếu rồi.

Chỉ là, Linh Ngọc Nhi vẫn cao ngạo như cũ nhìn bóng lưng của Dạ Nhiễm, nắmchặt nắm đấm. Nàng ta tới Học Viện Quân Sự này nhất định phải đánh bạihai vị Tân Nhân Vương là Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu! Nàng phải dẫn đầuLinh Ngọc tiểu đội cướp lấy danh xưng thần đội trong tay Vô Địch thầnđội!

Dạ Nhiễm đi dọc trên đường, đã sớm vứt trò khôi hài khi nãy ra sau đầu.Học Viện Quân Sự tôn trọng thực lực, muốn vượt qua Vô Địch thần đội,cũng phải xem bọn họ có cái thực lực đó hay không.

“Chào Dạ đội trưởng.”

“Chào Dạ đội trưởng.”

. . .

Trên đường đi đều không ngừng có tân sinh cung kính chào hỏi Dạ Nhiễm, DạNhiễm vẫn luôn mỉm cười khiêm tốn chào hỏi bọn họ, không thể phủ nhận,nàng thích không khí của Học Viện Quân Sự, ở đây vĩnh viễn luôn là mộtnơi rất đoàn kết.

“Dạ Nhiễm.” Hàn ý lạnh băng vang bên tai Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm quay đầu nhìn, một thân hắc y bao lấy dáng người lung linh, toànthân tản ra hàn ý lạnh băng làm người khác hít thở không thông, ngườithiếu nữ này, không phải liên tiếp hai lần bị Dạ Nhiễm đánh bại Tỉnh UTuyền thì là ai?

“Tỉnh U Tuyền?” Đôi mắt đen của Dạ Nhiễm khẽ nhếch, nhìn nữ tử vừa mới gọi nàng.

Tỉnh U Tuyền chỉ lạnh lùng nhìn Dạ Nhiễm, nghĩ đến ánh mắt vui mừng xem mình như tiểu bối trước đây của Dạ Nhiễm, Tỉnh U Tuyền có chút không tựnhiên, chuyển mắt, thanh âm lạnh băng của Tỉnh U Tuyền vang lên như máymóc: “Thắng ta hai lần, không được thua người khác.”

Tỉnh U Tuyền nói xong câu đó, thân ảnh liền nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm có chút sửng sốt nhìn thân ảnh đã không thấy đâu ở trước mặt, sau nửa ngày mới nở nụ cười, Tỉnh U Tuyền đúng là một thiếu nữ kỳ quặc đáng yêu mà.

Đi thẳng một đường không gặp chút trở ngại nào, Dạ Nhiễm cuối cùng cũng tới lầu các Thiên Tứ bà bà xử lý công việc.

Từ khi Dạ Nhiễm vừa bước vào sân nhỏ, Thiên Tứ bà bà đã cảm nhận được khítức của nàng, liền gác lại tất cả những công việc đang còn dang dở, đira ngoài.

Dạ Nhiễm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thiên Tứ bà bà, đáy mắt hiện lên tia áynáy. Nàng đi đến bên cạnh Thiên Tứ bà bà, cung kính khom người: “Lão sư, để cho người lo lắng. . .”

Sau đó, Dạ Nhiễm liền rơi vào một vòng tay thơm ngát, Thiên Tứ bà bà đưatay vỗ vỗ lưng Dạ Nhiễm, giọng hơi run run: “Nhìn thấy con không có việc gì, lão sư mới yên lòng. . .”

Trước đó không hiểu sao Dạ Nhiễm đột nhiên biến mất, thế lực trong tay cơ hồđều xuất ra tìm kiếm tung tích của Dạ Nhiễm trên toàn bộ đại lục, lolắng trong lòng Thiên Tứ bà bà so với mấy người Dạ Huyền Diệp không hềít hơn.

Nếu như sau đó không bị đích thân Lưu Dược viện trưởng kiên quyết lôi mìnhvề Học Viện Quân Sự, Thiên Tứ bà bà vô luận như thế nào cũng không muốnrời khỏi Á Lâm thành.

Bây giờ nhìn thấy Dạ Nhiễm không có việc gì, thâm tâm Thiên Tứ bà bà mới thật sự thấy yên lòng.

“Đến đây, lão sư cho con xem cái này.” Thiên Tứ bà bà kéo tay Dạ Nhiễm đivào phòng, trong giọng nói mang theo vài phần lo lắng cùng bất đắc dĩ.

Dạ Nhiễm đi sau lưng Thiên Tứ bà bà, ngồi trên ghế, đưa tay tiếp nhận một số thông tin Thiên Tứ bà bà đưa tới.

Dạ Nhiễm sau khi xem qua, mày nhíu ngày càng chặt, đây là xảy ra chuyện gì?

“Lão sư, lần này không phải là diễn tập của ba học viện thôi sao? Sao có thể có chuyện này.” Dạ Nhiễm nắm phần tư liệu trong tay, ánh mắt sắc bén,buộc học viên của ba học viện đi làm binh lính sao?

“Đây là thông báo hôm qua vừa mới nhận được.” Thiên Tứ bà bà xoa xoa mi tâm, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ cùng phẫn nộ.

“Thông báo?” Dạ Nhiễm nghi ngờ hỏi, cuộc diễn tập mô phỏng của ba học việnkhông phải được quyết định bởi ba đại học viện sao? Sao lại có thông báo từ phía trên?

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói cho con biết về việc này, nhưng cái nàychúng ta không thể không tuân theo, thế giới cường quyền, kẻ yếu chỉ cóhai lựa chọn, phục tùng hoặc hủy diệt.” Thiên Tứ bà bà biết rõ nghi vấncủa Dạ Nhiễm, ở trước mặt đệ tử duy nhất của mình, Thiên Tứ bà bà khôngmuốn thừa nhận rằng mình nhu nhược, nhưng bà căn bản không thể lựa chọn.

“Sự tình có liên quan đến Lam Vân quốc và Ám Thiên quốc?” Dạ Nhiễm tựa lưng vào ghế, khẽ nhắm hai mắt, che đi đáy mắt sáng lạnh.

“Thông báo viết như thế nào, chúng ta phải làm như thế.” Thiên Tứ bà bà cũngnhắm mắt lại, nổi khổ cùng bất đắc dĩ này ai sẽ hiểu?

“Để tân sinh chúng ta giúp hai đại quốc gia đồ sát một tiểu quốc, cái nàyphải nghe theo?!” Dạ Nhiễm thoáng chốc mở to mắt, mô phỏng diễn tập nàng có thể tiếp nhận, nhưng để cho tân sinh đi hủy diệt một quốc gia, hơnnữa trên thông báo còn viết rõ phải giết sạch toàn bộ người của quốc gia này.

Cuối cùng sẽ dựa trên số người mà ba học viện giết được, học viện nào giết được nhiều, học viện đó thắng cuộc.

Cái này là cái gì?! Đây là diễn tập sao?

Dạ Nhiễm không phải chưa từng giết người, trái lại người chết trên taynàng từ kiếp trước tới kiếp này cũng phải hơn ngàn người, nhưng nàngkhông giết người không nên giết. Trừng trị một quốc gia, dù là một tiểuquốc, việc tàn sát này Dạ Nhiễm không làm được!

“Nếu không phục tùng, toàn bộ Học Viện Quân Sự, không, ba đại học viện sẽ bị hủy diệt.” Thiên Tứ bà bà nhàn nhạt nói ra mấy chữ làm cho lòng ngườirun sợ.

Lời nói của Thiên Tứ bà bà giống như chậu nước lạnh đổ lên đầu Dạ Nhiễm, cảm giác lạnh buốt từ đỉnh đầu đến tận đầu ngón tay.

Không phục tùng, sẽ bị hủy diệt.

Cường giả có quyền chi phối kẻ yếu.

“Nếu như thông báo muốn ba đại học viện chúng ta tàn sát lẫn nhau thì sao?”Sau khi Dạ Nhiễm nhắm đôi mắt đen rồi lại mở ra, đã không còn bất cứ cảm xúc gì nữa, nàng chỉ bình tĩnh hỏi Thiên Tứ bà bà.

Thiên Tứ bà bà khẽ giật mình, liền nói ra hai chữ đắng chát: “Nghe theo.”

Nghe thấy câu trả lời của Thiên Tứ bà bà, Dạ Nhiễm không nói gì nữa, chỉnhìn Thiên Tứ bà bà thật sâu, đáy mắt không có cảm xúc gì.

Thời điểm Thiên Tứ bà bà bị Dạ Nhiễm nhìn chăm chú đến không kìm nén được,Dạ Nhiễm bỗng nở nụ cười, cười đến tuyệt mỹ, đứng lên nhìn Thiên Tứ bàbà, giọng nói đạm bạc: “Đệ tử đã biết.”

Sau đó, nàng không đợi Thiên Tứ bà bà nói thêm câu nào, liền cáo biệt, xoay người rời khỏi, không có chút dây dưa dài dòng.

Trong phòng, Thiên Tứ bà bà nhìn bóng lưng ly khai của Dạ Nhiễm, trong mắt là vui mừng, là áy náy, là bất đắc dĩ, tóm lại. . . ngũ vị tạp trần (ngọt, chua, cay, đắng, mặn)

Đi khỏi trang viên của Thiên Tứ bà bà, Dạ Nhiễm chậm rãi đi theo con đường nhỏ của Học Viện Quân Sự, bây giờ trong đầu nàng rất loạn, hoàn toànkhông biết phải đối mặt với thông báo bất thình lình này như thế nào.

Nàng biết rõ, thông báo này vẫn chưa được đưa ra trước toàn bộ học viện.

Nàng không biết, thông báo này một khi được truyền đi thì những tân sinh sẽ có cảm xúc hư thế nào.

Có lẽ, gia đình của một tân sinh nào đó đang ở tiểu quốc đó, người nhà của một tân sinh nào đó đang ở trong tiểu quốc đó ngóng trông hắn trở về.

Mà Dạ Nhiễm nàng, làm tổng chi huy đội ngũ tân sinh lần này, làm sao có thể hạ lệnh đồ sát này.

Dạ Nhiễm ấy thiết bị truyền tin từ trong nhẫn trữ đồ, truyền nội lực vào, liên lạc với Mặc Hoàng.

Mặc Hoàng sau khi nhận được tin của Dạ Nhiễm, giải quyết công việc trongtay bằng tốc độ nhanh nhất, trong chớp mắt đến bên cạnh Dạ Nhiễm.

Ở xa xa, Quân Mặc Hoàng nhìn thấy thân hồng y luôn tùy ý bay múa kia nay quanh thân lại hiện ra hơi thở mơ màng.

“Mặc Hoàng, chàng đã biết trước thông báo kia rồi phải không? ” Dạ Nhiễm cảm nhận được hơi thở của Mặc Hoàng ở sau lưng, nàng ngồi dưới tàng cây ômhai đầu gối.

“Ừ.” Mặc Hoàng ngồi xuống bên cạnh Dạ Nhiễm, liền nghĩ đến việc Dạ Nhiễm nhất định đã biết đến thông báo hôm qua.

“Tại sao phải như vậy? Bọn họ đã phạm phải sai lầm gì chứ.” Dạ Nhiễm quayđầu nhìn Mặc Hoàng, trong đôi mắt đen tràn đầy khổ sở, đó là một quốcgia, là một quốc gia có người bình thường sống, họ lại càng không phảilà Ma tộc luôn đối địch với nhân loại.

“Nếu như quốc gia này không có giá trị gì, đám người bên trong cũng không có tác dụng gì, hơn nữa lại đem đến nguy hiểm cho mọi người, chỉ vì họ làngười bình thường mà không diệt trừ sao?” Quân Mặc Hoàng hai tay khoáclên vai Dạ Nhiễm, đôi mắt đen thâm thúy lóe ra tinh quang, Dạ Nhiễm củahắn vẫn là quá thiện lương.

“Quốc gia kia gây nguy hiểm cho nhân loại sao?” Dạ Nhiễm hỏi Mặc Hoàng, quốc gia kia nguy hại như thế nào?

“Không có.” Quân Mặc Hoàng lắc đầu, thấy Dạ Nhiễm muốn nói gì đó, tiếp tụcnói: “Sau khi vào Học Viện Quân Sự, nàng học được điều gì đầu tiên?”

Dạ Nhiễm cụp mắt, không nhìn Quân Mặc Hoàng, cũng không nói thêm điều gì.Điều đầu tiên bọn họ học được ở Học Viện Quân Sự là phục tùng, phục tùng đội trưởng vô điều kiện, phục tùng các vị giáo quan vô điều kiện.

Nhưng —————

Dạ Nhiễm cắn chặt răng, chuyện tàn sát này nàng làm không được, nàng lại càng không thể hạ mệnh lệnh như vậy.

“Mặc Hoàng, chức trung đoàn trưởng và nhiệm vụ dẫn đầu đội ngũ lần này, VôĐịch thần đội bọn ta không làm được.” Dạ Nhiễm ngẩng đầu nói với QuânMặc Hoàng. Đội viên của nàng nàng hiểu rõ, nếu bọn họ biết được nội dung của lần diễn tập này, nhất định sẽ không đồng ý.

“Dạ Nhiễm, Thương Minh đại lục không phải là thế giới hòa bình.” Quân MặcHoàng nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Dạ Nhiễm. Hắn biết bắt Dạ Nhiễmchấp nhận chuyện này là vô cùng tàn nhẫn, nhưng bọn bọn họ buộc phảitiếp nhận, huống chi, bộ mặt thật của cuộc diễn tập lần này không đếncuối cùng sẽ không xuất hiện.

“Ta không làm được, Mặc Hoàng, ta không thể làm được.” Dạ Nhiễm lắc đầu,nàng thật sự không làm được. Thương Minh đại lục hoàn toàn chính xác chỉ có vẻ ngoài là hòa bình, nội bộ tam tộc cũng vậy, nhân loại cùng Ma tộc là địch,và nhân loại căn bản cũng không đoàn kết.

Nội chiến diễn ra liên tiếp.

Nhưng cứ cho là như vậy, nàng cũng không thể đi tàn sát một quốc gia được.

“Bình tĩnh.” Quân Mặc Hoàng đưa tay ôm Dạ Nhiễm vào lòng, trong mắt mang theo một lớp sương mù mịt mờ khó hiểu.

Dạ Nhiễm ở trong lòng Mặc Hoàng, lắng nghe tiếng tim đập, dần dần áp chế tâm tìn nóng nảy xuống.

“Chuyện này, cần chính nàng tự mình quyết định, nhưng không thể trốn tránh.”Quân Mặc Hoàng cảm giác được Dạ Nhiễm đã bình tĩnh lại, mới nắm lấy vaiDạ Nhiễm, nói từng câu từng chữ.

Cần phải tự mình quyết định, bởi vì vị trí trung đoàn trưởng ngay từ đầu đã được định là Dạ Nhiễm, nàng không thể trốn tránh, cũng không được phéptrốn tránh.

Dạ Nhiễm ngồi trên cành cây, sau nửa ngày mới nở nụ cười đắng ngắt: “Ta đã biết.”

“Ai. . .” Quân Mặc Hoàng yên lặng thở đài, đưa tay gõ đầu Dạ Nhiễm một cái:“Nàng cũng không suy nghĩ vì sao lại phải có một nhiệm vụ như vậy?”

Dạ Nhiễm nhìn vế phía Quân Mặc Hoàng không nói gì, lão sư nói không thể không tiếp nhận nhiệm vụ, bắt buộc phải tiếp nhận.

“Phàm là không được để mắt và tai đánh lừa, chân tướng vĩnh viễn đến cuối mới lộ ra.” Quân Mặc Hoàng cười nhẹ nhìn Dạ Nhiễm, vô luận như thế nào hắncũng không giấu Dạ Nhiễm được.

Dạ Nhiễm nhướn mày, lúc nãy bình tĩnh lại, nàng hơi nhớ lại, bây giờ lạinghe câu này của Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm càng thêm khẳng định trongchuyện này có gì đó rất kỳ lạ.

“Đã biết.” Dạ Nhiễm thấy rõ ràng mình thở dài một hơi, nhưng cũng chỉ là một hơi mà thôi.

Chuyện này đãcó điều kỳ lạ, vậy thì nàng nhất định phải đào ra chân tướng!

Đồng thời, Dạ Nhiễm cũng hiểu rõ, Quân Mặc Hoàng cùng Thiên Tứ bà bà nhấtđịnh biết rõ chân tướng, nhưng Dạ Nhiễm không mở miệng hỏi, bởi vì nàngbiết rõ có hỏi cũng không nhận được câu trả lời, huống hồ, chân tướngthường phải tự tay mình tìm ra mới thú vị, không phải sao?

“Suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Quân Mặc Hoàng vuốt vuốt mũi Dạ Nhiễm, bảo bối của mình còn cần phải trưởng thành hơn nữa.

Hai người ngồi một chút, Quân Mặc Hoàng đưa Dạ Nhiễm về biệt thự, trước tiên đi giải quyết sự tình mà mình còn chưa làm xong.

Dạ Nhiễm quay lại biệt thự, Liễu Phi Tiếu đang ngồi trong đại sảnh nhàn nhã uống trà.

Liễu Phi Tiếu thấy đội trưởng nhà mình trở lại, cười híp mắt giơ chén trà lên, nói: “Đội trưởng, muốn uống trà không?”

Dạ Nhiễm ngồi đối diện Liễu Phi Tiếu, nhẹ gật đầu, xoa xoa mi tâm.

Liễu Phi Tiểu để ý thấy sắc mặt Dạ Nhiễm không tốt lắm, vội vàng rót chén trà đặt trước mặt Dạ Nhiễm: “Làm sao vậy?”

Dạ Nhiễm nghĩ nghĩ, chuyện này trễ nhất là ba ngày sau phải báo cho toànbộ đội ngũ tân sinh tham gia diễn tập, vậy thì không bằng cho mấy ngườiLiễu Phi Tiếu biết trước.

“Phi Tiếu, huynh gọi mấy người trên tầng xuống đây.” Dạ Nhiễm khoát tay áo cười nói với Liễu Phi Tiếu.

Liễu Phi Tiếu không hề do dự, lập tức đứng dậy lên tầng hai gọi mấy người Tập Diệt Nguyệt đi xuống.

Tạp Tạp luôn nằm trong lòng Dạ Nhiễm, đối với sự phẫn nộ từ lúc đầu của DạNhiễm, rồi mịt mù sau đó, cho tới bây giờ bình tĩnh, Tạp Tạp vẫn luônkhông nói câu nào.

Trong mắt Tạp Tạp, cả thế giới này, người nó quan tâm chỉ có một mình DạNhiễm, đồng thời, nó cũng hiểu Dạ Nhiễm hơn bất cứ ai, cửa ải này DạNhiễm phải tự mình vượt qua.

Mấy người Tập Diệt Nguyệt nghe tiếng gọi của Liễu Phi Tiếu không giống vớithường ngày, sau khi đến đại sảnh càng chú ý thấy sự nghiêm túc của DạNhiễm, cũng đều trở nên nghiêm túc.

Dạ Nhiễm nhìn đồng đội của mình, muốn nói, nhưng sau nửa ngày vẫn không biết nói như thế nào.

“Đội trưởng, có chuyện gì mau nói đi.” Khúc Thừa Trạch luôn luôn nôn nóng,nhìn thấy tràng diện căng thẳng như vậy, hắn không thể chịu nổi.

Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu cùng La Lỵ cũng thẩn thờ nhìn Dạ Nhiễm, đến tột cùng là chuyện gì mới khiến cho đội trưởng của bọn họnghiêm túc đến vậy.

“Ta đã biết nội dung cụ thể của lần diễn tập lần này.” Dạ Nhiễm thở dài, tựa vào tràng kỷ, chậm chạp nói ra.

Quả nhiên, Dạ Nhiễm vừa dứt lời, đôi mắt bọn Khúc Thừa Trạch liền sáng lên, không hổ là đội trưởng, chỉ vừa mới trờ về liền trực tiếp có tin tức!

Chỉ có Liễu Phi Tiếu nhìn về phía Dạ Nhiễm, vẻ mặt Dạ Nhiễm rõ ràng khôngtốt, Liễu Phi Tiếu cẩn thận hỏi: “Nội dung, rất khó khăn?”

Dạ Nhiễm lắc đầu: “Không phải khó.”

“Hãy nghe ta nói, nhiệm vụ lần này là ở một quốc gia nhỏ tên Tuyết quốc, nội dung của nhiệm vụ ———” nhìn thấy bọn Khúc Thừa Trạch muốn hỏi, Dạ Nhiễm khoát khoát tay mở miệng nói, nói đến đây, thanh âm dừng lại một chút,rồi tiếp tục: “Nhiệm vụ là giết tất cả người của Tuyết quốc.”

Cạch!

Chén trà trong tay Liễu Phi Tiếu rơi xuống đất, phát ra thanh âm vỡ nát,Liễu Phi Tiếu khó khăn ngẩng đầu nhìn Dạ Nhiễm: “Đội trưởng, cô ——— nóiđùa.”

Mặc dù biết Dạ Nhiễm không có khả năng đem loại chuyện này ra đùa, nhưngtrong tiềm thức hắn thật sự hi vọng Dạ Nhiễm chỉ nói đùa với bọn họthôi.

Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu cùng La Lỵ càng là há to mồm, hoàn toàn không biết phải nói gì, phải làm gì.

“Nội dung chính xác là như vậy, nhưng ta hoài nghi trong đó có chuyện gì rất kỳ lạ, tóm lại điều chúng ta có thể làm bây giờ là tiếp nhận.” Dạ Nhiễm cũng hi vọng nội dung này là Thiên Tứ bà bà đùa với nàng, nhưng nàngbiết rõ không có khả năng.

Nhưng có lẽ cũng không khoa trương như lời Thiên Tứ bà bà nói, sự tình khẳng định có nguyên nhân.

“Tuyết quốc và Lam Vân quốc chúng ta liền nhau, sao có thể xảy ra chuyện này?” Tư Mạt Tiêu biết rõ Tuyết quốc, quốc gia này mỗi năm đều dâng lễ vậtcho Lam Vân quốc, cũng không nghe nói quốc gia này có ccó biến động gì,tại sao lại là trở thành nội dung của lần diễn tập lần này.

“Nội dung ghi rõ là trợ giúp Lam Vân quốc cùng Ám Thiên quốc giết hết ngườicủa Tuyết quốc. Về phần chuyện này đến tột cùng là như thế nào, ta cũngkhông rõ lắm.” Dạ Nhiễm đối với chuyện này hoàn toàn nghi hoặc, nếu làdiễn tập, thì tại sao lại liên quan đến hai đại quốc gia kia?

“Tuyết quốc nằm ở giữa Lam Vân quốc cùng Ám Thiên quốc.” Liễu Phi Tiếu rõ ràng đã thu hồi lại thần sắc, trong ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng.

Dạ Nhiễm hơi nheo mắt, nếu nói như vậy, có thể giải thích được, đội ngũtân sinh của ba đại học viện trước tàn sát hết toàn bộ Tuyết quốc, sauđó Lam Vân quốc cùng Ám Thiên quốc mỗi bên được một nửa Tuyết quốc?

Nhưng loại chuyện này như thế nào đến phiên đội ngũ tân sinh của Học ViệnQuân Sự, theo lý thuyết hẳn là hai nước phát động binh mã, một Tuyếtquốc nho nhỏ không thể chống đỡ nổi sự vây đánh của hai đại quốc gia.

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhưng đội trưởng, nếu bắt ta giết ngườithường, ta làm không được.” Liễu Phi Tiếu lạnh nhạt nhìn ra cửa sổ, loại chuyện này bất luận là ai cũng không thể chấp nhận được.

“Ta cũng thế.” Khóe môi Dạ Nhiễm giương nhẹ, không có người nào sinh ra đã đáng chết, mặc dù bọn họ không phải là cường giả.

“Chúng ta cũng thế.” Tư Mạt Tiêu, Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt cùng La Lỵ trăm miệng một lời nói.

Đối với kẻ thù, bọn họ có thể chém tận giết tuyệt, có thể tâm ngoan thủlạt, nhưng đối với người vô tội, đối với người xa lạ không quen biết,bọn họ không thể giơ tay chém xuống được.

“Chuyện này khẳng định còn có gì đó mờ ám, chờ khi cuộc diễn tập bắt đầu có lẽsẽ chính thức rõ ràng, bây giờ chúng ta trước đi khiêu chiến một đội ngũ đã.” Dạ Nhiễm đứng dậy, vứt phiền não ra phía sau. Nếu khi diễn tập bắt đầu bọn họ bi buộc đi tàn sát một quốc gia vô tội, vậy thì Dạ Nhiễm bất luận thế nào cũng không chấp nhận mệnh lệnh này!

“Được.” Khúc Thừa Trạch nói thẳng, hắn chỉ đi theo đội trưởng, hắn cũng tintưởng sự phán đoán của đội trưởng, phàm là con đường đội trưởng lựachọn, cho dù gian nan hiểm trở, cuối đường chắc chắn là đèn dầu Huy Minh (ánh sáng rực rỡ).

So với Khúc Thừa Trạch, Tạp Diệt Nguyệt thận trọng hơn một chút, nhưngcũng không có ý kiến gì, dù sao đi theo Dạ Nhiễm là được rồi.

Tư Mạt Tiêu một mực cau mày, Lam Vân quốc cùng Tuyết quốc rõ ràng gần đâyquan hệ rất tốt, hạ lệnh đồ sát toàn bộ Tuyết quốc cơ hồ là chuyện không thể xảy ra.

Thiếu nữ La Lỵ là điển hình của kiểu đơn thuần không tim không phổi, dù saođiều sư phụ nói luôn đúng, sư phụ muốn nàng thế nào nàng liền làm nhưthế.

Liễu Phi Tiếu nhìn vẻ mặt của mấy người Khúc Thừa Trạch, nhẹ nhàng giươngkhóe môi, quả thật là, cả hắn cũng sẽ đi thật sát theo bước chân của DạNhiễm.

Liễu Phi Tiếu nhìn bóng lưng của Dạ Nhiễm, bờ vai này đích thực không rộng,nhìn lại rất ung dung, nhưng thật ra lại gánh lấy áp lực lớn hơn so vớibất kỳ ai.

Ít nhất, Dạ Nhiễm luôn luôn suy nghĩ hết thảy cho bọn họ, mỗi bước đi củanàng, mỗi lựa chọn đều phải cẩn thận cân nhắc suy nghĩ mới đưa ra kếtluận.

Bởi vì, mỗi bước nàng bước lên, con đường nàng lựa chọn, sau lưng còn có năm người bọn họ.

Nhóm người Dạ Nhiễm xuất hiện bên trong Học Viện Quân Sự, vốn dị thường dễlàm cho người khác chú ý, mọi người không kiềm chế được đưa mắt dõi theo mấy người Dạ Nhiễm, rất muốn biết Vô Địch thần đội đang muốn làm gì.

Biệt thự số mười ba.

Sáu người Dạ Nhiễm đứng bên ngoài cửa biệt thự số mười ba, Liễu Phi Tiếunhún nhún vai, số mười ba cũng không tệ, không cao không thấp, vừa vặnVô Địch thần đội bọn họ cũng không cao không thấp.

Không chờ Dạ Nhiễm bước lên, Liễu Phi Tiếu cùng Khúc Thừa Trạch gật gật đầuvới nhau liền đi lên trước gõ cửa. Họ không thể để việc gõ cửa này chođội trưởng làm được, lão đại là phải ở phía sau áp chế.

Học viên ở Học Viện Quân Sự có thể nói là một truyền mười, mười truyền mộttrăm, tin mới nhất: “Vô Địch thần đội đến biệt thự số mười ba khiêuchiến” lan truyền trong toàn bộ học viện với tốc độ của gió.

Dạ Nhiễm nhàn nhạt nhướng mày, đảo mắt qua các nơi, huyệt thái dương nhấtthời giật giật, vẫn chưa được bao lâu mà đã có nhiều người tới như vậyrồi.

Không thể không nói, loại chuyện bát quái này, bất luận đi tới chỗ nào cũng tuyệt đối thịnh hành.

Cửa biệt thự số mười ba mở ra, một thiếu niên mắt cũng không mở lười biếng ngáp một cái: “Chuyện gì thế?”

“Vô Địch thần đội đến khiêu chiến.” Liễu Phi Tiếu nhìn bộ dáng lười nháccủa thiếu niên trước mặt, đôi mắt đen xẹt qua tia thú vị, thanh âm trịnh trọng.

“À, khiêu chiến, cái gì? Khiêu chiến!” Thiếu niên ngay từ đầu là bộ dạngmiễn cưỡng, về sau kịp phản ứng, lập tức mở to mắt ngẩng đầu, buồn ngủbiến đâu mất tiêu.

Vô Địch thần đội, bốn chữ này, toàn bộ Học Viện Quân Sự có ai chưa nghe qua?

Tân sinh đội ngũ vừa mới bắt đầu không bao lâu đã bằng thực lực bản thâncùng một chút vận khí vào sống trong khu biệt thự, về sau càng dùng thực lực tuyệt đối để lấy được danh xưng thần đội, mà Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu hai vị Tân Nhân Vương này trên trận chung kết cùng thăng cấp thấtgiai võ giả, cho dù biến mất mấy tháng, nhưng cái tên Vô Địch thần đội ở Học Viện Quân Sự chính thức có thể nói là không ai không biết không aikhông hiểu.

Chỉ là thiếu niên lười nhác này vừa ngẩng đầu, đã trợn tròn mắt với đámngười vây xem. Đây là tình huống gì? Thế nào mà cơ hồ toàn bộ đệ tử ởHọc Viện Quân Sự đều đến a?

“Vô Địch thần đội tới khiêu chiến? Vào đi.” Thiếu niên thất thần trong giây lát liền nháy mắt khôi phục như bình thường, tiếp theo ngáp một cái,giương mắt nhìn Dạ Nhiễm nói một câu, quay người trở vào biệt thự.

Dạ Nhiễm cười khẽ, cùng năm người Tập Diệt Nguyệt đi vào biệt thự số mười ba.

Vừa mới đóng cửa biệt thự, thiếu niên lười nhác kia ngồi trên tràng kỷ nhìn thoáng qua bọn họ, chỉ chỉ tràng kỷ ở đối diện.

Bọn Dạ Nhiễm vừa ngồi xuống, trong mắt thiếu niên lười nhác xẹt qua tia vui vẻ, lập tức cầm lấy một viên đá dùng để khuếch đại âm thanh ở trên bàn, nhắm ngày tầng hai lớn tiếng hét to: “Đều dậy hết cho lão tử, ngủ ngủngủ cũng không đủ sao, có người đến đá quán rồi!”

Sáu người Dạ Nhiễm hoàn toàn chưa kịp phản ứng, dưới tiếng rống to kinhthiên động địa kia, day day cái lỗ tai đáng thương của mình.

“Ah, quên nhắc các người bịt tai rồi. . .” Thiếu niên lười nhác thấy độngtác của bọn Dạ Nhiễm, tiếp tục ngáp một cái, khoát khoát tay nói, chỉ là trong đôi mắt buồn ngủ đều là vui vẻ!

Tuyệt đối trắng trợn!

Vị thiếu niên lười nhác này thật sự muốn nhắc nhở sao!

“Đá quán à, thú vị không. . .” Một thiếu nữ tóc ngắn đi xuống, mở to đôimắt mê mang, miệng cơ hồ ngáp không ngừng, có người đến đá quán à, tuyđá quán cũng rất thú vị, nhưng nàng vẫn thấy rất buồn ngủ.

Thời điểm thiếu nữ kia bước xuống cầu thang, mí mắt thoáng cái cụp xuống,rốt cục, lúc còn ba bậc thang nữa, thành công đem ý nghĩ muốn ngủ cắmvào trong não, một cước đạp lên không khí từ câu thang ngã sấp xuốngsàn, ngủ.

Sáu người Dạ Nhiễm khóe miệng co giật, thiếu niên lười nhác kia bất đắc dĩnâng trán, đúng lúc muốn đi đánh thức cái con người lăn đùng ra ngủ vàothời điểm then chốt kia, trên cầu thang lại có một nam hai nữ lục tụcngo ngoe đi xuống. Ba người này có vẻ mặt giống nhau, chính là nhắm mắtngáp một cái đi xuống cầu thang.

Sau đó, Dạ Nhiễm cứ như vậy trơ mắt ra nhìn thiếu niên đầu tiên bởi vì mộtcước đạp lên thiếu nữ tóc ngắn mà tẽ ngã trên mặt đất, sau đó, hai thiếu nữ ở sau lưng thiếu niên kia cũng không chú ý ngã theo. . .

Rất tốt, rất cường đại!

Té ngã có thể đứng lên hay không? Không biết đau phải không?!

Thế nhưng mà bốn cái thiếu niên thiếu nữ liên tục té ngã này, lại toàn bộngủ như chết ở trên sàn nhà, coi sàn nhà thành giường êm nệm ấm phảikhông?

Sau ót Dạ Nhiễm phủ một tầng mồ hôi lạnh, năm người Tập Diệt Nguyệt cũngkhông khá hơn là bao, đầu đều đầy hắc tuyến nhìn một cảnh này.

Dạ Nhiễm tràn ngập bất đắc dĩ giương mắt nhìn về phía vị thiếu niên lườinhác kia, vị này chung quy cũng nên giải thích tình huống này một chútchứ.

Ai ngờ, vị thiếu niên lười nhác kia cư nhiên nghiến răng nghiến lợi đi đến bên cạnh bốn người kia, lời nói ra thiếu chút nữa làm bọn Dạ Nhiễm tétừ trên tràng kỷ xuống.

“Bốn con heo lười các ngươi! Đều dậy cho lão tử, lão tử đối mắt với địchnhân còn không ngủ, bốn người các ngươi liền ngủ, ngủ ngủ ngủ! Phù phù. . . Ta cùng muốn ngủ. . .”

Khinh công của Khúc Thừa Trạch rất lợi hại, đây đều hoàn toàn thể hiện ra,Khúc Thừa Trạch một tay tiếp lấy thân thể thiếu niên sắp rơi xuống đấtkia, hô vào lổ tai của hắn: “Ah ah ah, chúng ta Vô Địch thần đội tớikhiêu chiến ah khiêu ——- chiến ah ——– ah ———–”

Tiếng la của Khúc Thừa Trạch có thêm nội lực, lập tức làm toàn bộ biệt thự đều run lên.

Năm người Dạ Nhiễm đã sớm có chuẩn bị bịt kín lổ tai, thật đáng thương cho mấy cái thiếu niên thiếu nữ ngủ say như chết này.

“Ah, có địch nhân!” Một thiếu nữ trong đó âm thanh lanh lảnh hô to mộttiếng, năm tên lười siêu cấp vô địch đứng lên trong nháy mắt, trong mắtvốn là mông lung buồn ngủ giờ đều tràn đầy tỉnh táo cùng lợi hại.

Sau đó, trong lúc Khúc Thừa Trạch không chú ý, thiếu nữ đứng gần hắn nhấttung một quyền ngay bụng, tốc độ phản ứng của Khúc Thừa Trạch đều nhờbọn Dạ Nhiễm vây quanh đề tu luyện, cái bụng tròn vo lập tức rụt lại,đơn giản hóa giải nắm đấm của cô gái kia.

Thiếu nữ không ngờ Khúc Thừa Trạch vậy mà tránh được nắm đấm của nàng, hơnnữa một kích vừa rồi nàng dùng toàn lực vậy mà lại giống như đánh vàobông vải, đây quả thực so với trực tiếp đánh lên sàn nhà làm cho ngườita thấy khó chịu.

“Đánh!” Thiếu nữ trừng mắt cười đùa cợt nhả với Khúc Thừa Trạch, vung nắm đấmlên, năm người lập tức cùng tiến lên vây đánh Khúc Thừa Trạch.

Khúc Thừa Trạch nhìn trận thế này, thầm kêu không tốt, mẹ nó, đây rốt cuộclà cái đội ngũ quái vật gì ah! Nguyên một đám giống như trùng ngủ bò lên não, bây giờ lại còn chơi vây công?

Bọn Dạ Nhiễm nhìn một cảnh này, lập tức nhướng mày, bốn người Tập DiệtNguyệt, La Lỵ, Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiếu liền gia nhập cuộc chiến,muốn vây công Khúc Béo của bọn họ ngay trước mặt bọn họ?

Dạ Nhiễm ngồi ở một bên tràng kỷ cũng không có động thủ, bây giờ nàngkhông thể ra tay, đối phương năm người, bọn họ nếu sáu người cùng tiếnlên, coi như thắng cũng như không.

Huống chi, thông qua quan sát, nàng phát hiện thực lực của năm người này, hai người cửu giai đỉnh phong võ giả, ba người bát giai võ giả, lúc bắt đầu bọn Khúc Thừa trạch có chút khó khăn, nhưng cũng sẽ không thua.

Liễu Phi Tiếu cùng Tập Diệt Nguyệt chống lại hai cửu giai đỉnh phong võ giả, ba người Khúc Thừa Trạch chống lại ba người bát giai võ giả, trong lúcnhất thời, ngoài Tập Diệt Nguyệt ở thế hạ phong, mặt khác bốn người kiađều thành thạo đối phó với đối thủ.

Lúc này đáng thương nhất sợ là đối thủ của La Lỵ, thiếu nữ kia một khi công kích tới La Lỵ, trong nháy mắt lại không thấy La Lỵ đâu, sau đó mộtchiêu ác liệt không biết như thế nào lại đánh lên người của nàng ta, DạNhiễm ở một bên gật đầu tán thưởng, công pháp ẩn nấp của La Lỵ ngày càng tốt rồi.

Thứ Dạ Nhiễm dạy cho La Lỵ, đều là nền móng cùng kỹ xảo, muốn chính thứcthuần phục nắm giữ, chỉ có dựa vào chăm chỉ luyện tập không ngừng củabản thân.

Thông qua thực chiến, Dạ Nhiễm có thể thấy được La Lỵ đã phải bỏ ra bao nhiêu.

Hơn nữa, La Lỵ ở trong đội ngũ bây giờ càng có tác dụng rất lớn, nàng cóthể một bên như mèo vờn chuột trêu chọc đối thủ cuẩ mình, càng có thểgiúp đồng đội, thình lình bổ sung một kích!

Ví như bây giờ La Lỵ đánh lén vài cái trên người cửu giai đỉnh phong võ giả mà Tập Diệt Nguyệt đối phó.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Dạ Nhiễm hơi nheo mắt, cứ theo tiếttấu này, chiến thắng của bọn Liễu Phi Tiếu chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng mà làm cho bọn Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu như thế nào cũng không tưởngtượng được chính là, mắt thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, năm tên giahỏa ngủ như thần kia đột nhiên bộc phát, bỗng dưng ngã xuống đất, ngáykhò khò. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.