Từng câu từng chữ của Dạ Nhiễm đều đánh vào lòng mọi người.
Đơn giản là dùng bảy chữ để hình dung: mệnh ta do ta, không do trời!
Tín ngưỡng? Nếu tín ngưỡng hữu dụng, thế gian này còn có tai họa sao?
Dạ Nhiễm có thể tôn kính bất kỳ người nào, bất kỳ vật gì từ tận đáy lòng, nhưng nếu muốn nàng đi theo, quỳ lạy, không thể nào!
“Hỗn xược!” Dạ Nhung gầm lên giận dữ! Một cái tát muốn rơi xuống mặt Dạ Nhiễm!
Dạ Huyền Diệp nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng giơ tay nắm chặt cổ tay DạNhung, ánh mắt trở nên lạnh băng: “Dạ gia chủ, chuyện mười lăm năm trước ta sẽ không để nó xảy ra nữa đâu.”
Mười lăm năm trước là y không có thực lực, không có bản lĩnh, vô năng trơmắt nhìn con gái bảo bối thiếu chút nữa đã mất mạng, mười lăm năm sau Dạ Nhiễm đã trở lại bên người, y sẽ không để cho Dạ thị gia tộc có cơ hộitổn thương Dạ Nhiễm, cho dù người này có là cha ruột của y cũng khôngngoại lệ!
Dạ Nhiễm nhìn bàn tay sắp rơi xuống má mình, đưa tay cầm tay phụ thân đểxuống, hừ một tiếng: “Bị Long Thần dùng làm kẻ hầu của Dạ thị gia tộc,bổn cô nương và phụ thân không có hứng thú!”
Ném lại những lời này, Dạ Nhiễm kéo Dạ Huyền Diệp đi xuống đài.
Nàng tôn kính Ngũ Trảo Thần Long của Trung Hoa, nhưng nếu muốn nàng quỳ lạymột con rồng của thế giới khác, muốn nàng hiến tế chính linh hồn mình,đúng là người si nói mớ!
Lời nói vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y-doc-phi/2792763/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.