Ánh mắt Phượng Vô Tà hiện lên tia giảo hoạt —— Nàng càng diễn đến vui vẻ.
Nàng nhàn nhạt liếc Mộ Dung Phong một cái, thanh âm giống như tuyết đầu mùa nhưng lại khiến cho người khác không kiềm chế được mà động tâm:
“Bèo nước gặp nhau, hà tất lưu danh?”
Nàng càng như vậy thì Mộ Dung Phong lại càng gấp.
Bình thường đều là nữ nhân đến nịnh bợ hắn nhưng hiện tại hắn không hiểu nữ tử này vì sao mà ngay cả tên cũng không muốn nói cho hắn biết?
Mộ Dung Phong suy tư một chút, lập tức đáp:
“Tiểu muội vừa rồi đã đắc tội khiến tại hạ thật sự vô cùng áy náy . Nếu cô nương không muốn lưu lại danh tính, hay là nói cho ta biết nơi ở để ta mang lễ tới cửa tạ lỗi.”
Lời kia vừa thốt ra, không đợi Phượng Vô Tà đáp lại, Mộ Dung Vũ liền không chịu được mà trừng lớn đôi mắt biểu hiện không thể tin được nhìn Mộ Dung Phong, tức giận đến dậm chân:
“Ca! Ngươi đây tại sao không giúp ta giáo huấn nàng? Mà còn muốn tới cửa tạ lỗi? Ngươi điên rồi sao? Người bị thương chính là ta. Ngươi giết nàng thì may ra…”
“Ngươi câm miệng!” Mộ Dung Phong nghiêm túc mà quát lớn một tiếng: “Là ngươi vô lý khiêu khích trước, còn ở đây không màng thể diện mà hô to gọi nhỏ?”
Mộ Dung Vũ bị mắng, trong lòng hận muốn chết. Nhưng lại không dám làm càn ở trước mặt huynh trưởng.
Chỉ là nàng vẫn thấy vô cùng tức giận:
Dựa vào cái gì? Nàng với ca ca là một mẹ đẻ ra, ca ca vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y-cuong-the/206694/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.