Phượng Vô Tà tự mình chữa thương, khoanh chân ngồi ở trên giường, cởi bộ quần áo cũ nát lộ ra toàn bộ vết thương chồng chất trên da thịt, dùng ngân châm đem thân thể của mình cơ hồ đâm thành con nhím. Nội tạng của nàng bị sét đánh thương nặng, ngực cháy đen một tảng lớn còn không ngừng chảy ra máu đen, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ăn xong đan dược mà Phượng Tử Nghĩa đưa cũng chỉ nhất thời có thể giữ được tính mạng. Phượng Vô Tà biết, nếu không kịp trị liệu thì tim cùng phổi của nàng đều sẽ suy nhược. Nghiêm trọng hơn thì sẽ bị chứng viêm liên tục không giảm, lại lần nữa gây nguy hiểm tới mạng sống.
Đau đớn vẫn như cũ không giảm, Phượng Vô Tà lại rút ra mấy cái ngân châm, nhắm mắt lại đâm mấy cái từ trên ngực xuống. Thủ pháp thành thạo nhanh nhẹn.
Đơn giản băng bó,Phượng Vô Tà tạm thời nhẹ nhàng thở ra. Cả ngày lăn lộn, rốt cuộc nàng đã không còn sức lực. Huyết mạch dần dần khai thông, nàng lần lượt nhổ ngân châm trên người. Xong việc liền chìm vào giấc ngủ.
Nàng mệt mỏi nghỉ ngơi mà quên mất bản thân đã trút đi gần hết quần áo trên người.
Đế Thiên Tà lặng yên không một tiếng động mà vào phòng Phượng Vô Tà. Nhìn cơ thể suy yếu do trọng thương nằm cuộn mình ngủ say trên giường. Khó có thể tưởng tượng, thân thể nho nhỏ gầy yếu không có lấy một tia hồn lực này không lâu trước đó lại cường ngạnh mà ngăn cản lôi đình của Hồn Thuật Sư bậc cao.
Kinh mạch cơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-y-cuong-the/206679/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.