Chương trước
Chương sau
Mọi người bị thanh âm lạnh lẽo lại cuồng vọng này hấp dẫn, tất cả đều không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ——
Nam nhân kia dẫm lên ánh sáng mặt trời,như thượng thần giáng thế. Vạt hồng y tựa như dính sương sớm, mông lung lại đẹp mắt, giống như một giấc mộng.
Gương mặt nguyên bản tuấn mỹ vô song lại bị che giấu dưới lớp mặt nạ ánh bạc,hắn chỉ lộ ra hai tròng mắt cùng khoé môi cũng không giấu được vẻ đẹp khiến người khác phải trấn động ấy.
Hắn luôn luôn chán ghét cái mặt nạ khó coi này, nhưng hôm nay ở trước mặt người khác, hắn vẫn phải mang lên……
Chỉ vì lúc trước hắn đồng ý với nữ nhân kia, che giấu khuôn mặt của bản thân để hành sự……
Cho nên,vào giờ khắc này,trong mắt mọi người hắn chính là mang điệu bộ yêu dị hồng y, một đôi mắt lạnh như băng cùng bạc môi mỏng.
Ngọc quý bị che dấu nhưng ánh sáng vẫn không mất.
Mọi người vẫn như cũ xem đến ngây người!
Chỉ vì hắn xuất ra hồn lực quá mức cường đại. Quá mức loá mắt.
Vị khách không mời mà đến này rốt cuộc là ai? Vì sao lại đến? Đây chính là nghi vấn trong lòng mọi người lúc này.
Ở thời điểm tất cả mọi người không phản ứng lại, hắn như di hình đổi ảnh trong giây lát liền đến trước mặt Phượng Vô Tà.
“Nữ nhân, ngươi nổi hứng dậy sớm lại không đi tu luyện liền chạy tới đây cùng đám ruồi bọ này đấu võ mồm? Chơi rất vui sao? Hửm?” Đế Thiên Tà vừa mở miệng, chính là trào phúng.
Ruồi bọ? Chính là chỉ Phượng Vô Tâm, Phượng Vô Lâm đi?
Phượng Vô Tà trong lòng sốt ruột lo lắng cho tính mạng của Phượng Minh Châu nên cũng lười nhiều lời với Đế Thiên Tà, nói thẳng:
“Đế Thiên Tà, ta cần cứu cô nương này, ngươi giúp ta ngăn cản bọn họ không để cho họ tới gần.”
Đế Thiên Tà hừ lạnh một tiếng.
Nữ nhân này thế nhưng lại dám ra lệnh cho hắn?
Đáng chết!
Được, trước tiên cứ nghe theo nàng.
Đế Thiên Tà liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt như tùy ý nhưng lại khiến người khác kinh sợ cực kỳ,mọi người không tự chủ lui về phía sau ba bước.
Từ khi Đế Thiên Tà xuất hiện,ánh mắt Phượng Vô Tâm vẫn luôn si ngốc mà dừng lại ở trên người hắn, nàng cho rằng, Mộ Dung thế gia Mộ Dung Phong công tử đã là nam tử tuấn tú, ôn nhu nhất. Không nghĩ tới, hôm nay nàng lại có thể gặp được một vị nam tử băng sơn hoạ quốc như thế này.
Chính là, nàng nghe được cái gì?
Tiện nhân Phượng Vô Tà kia nói hắn ngăn mọi người không cho lại gần?
Nàng sao có thể nhẫn nhịn?Nàng muốn đem Phượng Vô Tà hung hăng mà đè bẹp trước mặt nam tử này.
Như vậy, hắn có lẽ sẽ liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái……
Phượng Vô Tâm âm thầm phỏng đoán,nhưng ngoài miệng đã bắt đầu mắng:
“Phượng Vô Tà ngươi là cái đồ không biết xấu hổ, bản thân chính là phế vật,lại muốn hại chết Minh Châu tiểu thư.Còn dám nói muốn cứu…… A!!!!”
Phượng Vô Tâm hét thảm một tiếng!
Nói còn chưa dứt lời, miệng đã sưng đỏ.
Tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn Phượng Vô Tâm……
Bởi vì, xuống tay vả miệng nàng, không phải ai khác, mà chính là Phượng Vô Tâm nàng……
Tay nàng không chịu khống chế không ngừng lại việc tự vả bản thân.
—— đây là Đế Thiên Tà sử dụng hồn thuật.
Hắc ám hệ, con rối hồn thuật.
Hắc ám hệ. Chỉ sợ toàn bộ đại lục cũng không có bao nhiêu Hồn Thuật Sư có thiên phú loại này. Hồn thuật hệ hắc ám có thể khống chế linh hồn của mọi người, lại có thể khống chế ác linh địa ngục, cơ hồ giống như chính là sự tồn tại của thần.
Chỉ thấy Đế Thiên Tà ngay cả nói cũng lười, nhíu mi phất phất tay về phía mọi người như đang đuổi ruồi bọ.
Trong phút chốc, mọi người cũng chưa phản ứng lại, lúc sau mới thình lình phát hiện ——
Mọi người thế nhưng đều đã đi ra ngoài viện?
Đây là —— không gian thay đổi,hồn thuật thổ hệ.
Phượng Nguyên Trí phản ứng lại, muốn vọt vào tiếp tục ngăn trở Phượng Vô Tà tiếp tục tục châm trên người Phượng Minh Châu. Nhưng dùng một chút lực mới phát hiện, chân hắn căn bản không thể động đậy được.
Hắn khó thở, muốn nói chuyện, rồi lại phát hiện ngay cả miệng cũng không cử động được.
Hắn liếc nhìn xung quanh…… không chỉ hắn mà mọi người ở đây động tác đều giống nhau, cứng còng đứng tại chỗ, như là một đám thạch điêu, tượng sáp, vẫn duy trì các loại tư thế, yên lặng bất động.
Đây là —— hồn thuật khống chế thời gian.
Loại hồn thuật này có thể khống chế tốc độ lưu động của hồn lực trong cơ thể mỗi người. Điều này còn tương đương với việc khống chế hành vi tốc độ của người khác.
Đế Thiên Tà khiến cho sinh mệnh của họ dừng lại ở thời khắc này.
Chỉ ngoại trừ một người —— Phượng Vô Tâm.
Phượng Vô Tâm thấy mọi người đang cứng đờ quỳ gối trên mặt đất, yên lặng duy trì bộ dáng há mồm nói chuyện, lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Mà tay nàng, thế nhưng vẫn còn không ngừng vả miệng mình.
Hỗn hợp nước bọt, máu loãng chậm rãi chảy ra từ khoé miệng nàng.
Cảnh tượng này khiến người khác không khỏi muốn nôn. Khung cảnh lúc này khiến mọi người trong nháy mắt vô cùng sợ hãi.
Con rối hồn thuật. Hồn thuật không gian-thời gian.
Nam nhân này là quái vật sao? Không chỉ bọn họ sợ hãi mà ngay cả Phượng Vô Tà cũng vô cùng kinh ngạc.
Nàng vẫn luôn biết Đế Thiên Tà rất lợi hại, vô cùng lợi hại.
Nhưng ngoài khả năng tiếp nhận của Phượng Vô Tà chính là nàng ngoại trừ có thể làm mấy cái linh tinh thì hắn chính là lợi hại đến mức bá đạo, ngạo kiều đến lợi hại, cái gì cũng vô cùng lợi hại.
Lúc này, nàng đã chân chính thấy được điểm lợi hại của hắn. Nhưng có lẽ hôm nay hắn cũng chỉ là thi triển một phần thực lực thật sự của hắn thôi.
Cũng chưa biết được.
Đế Thiên Tà cũng không thèm nhìn tới đám “tượng sáp sống” ngoài kia mà tuỳ ý ngồi trên ghế dựa mà uống một ngụm trà. Khuôn mặt sau lớp mặt nạ kia nhíu lại, khó uống.
Vì thế hắn lại buông xuống, lại từ trong túi Càn Khôn lấy ra chung rượu Ngọc Hồ của chính mình, tự rót rồi uống. Cũng nhìn Phượng Vô Tà sau đó lười biếng mà phun ra một chữ: “Cứu.”
Phượng Vô Tà cũng không chậm trễ, lập tức thi châm bắt mạch của Phượng Minh Châu, nàng đem tri thức của bản thân về y học của thế kỷ 21 cùng kết hợp với y dược của thế giới này cùng nhau phân tích.
Lăn lộn một hồi lâu, rốt cuộc mới phán đoán ra —— Phượng Minh Châu trúng chính là hỏa tà phong độc.
Trách không được tất cả dược sư đều không nhận ra. Đây là loại độc tàng hình, chỉ âm thầm mà ngấm sâu vào nội tạng tới khi chết.
Phượng Vô Tà có thể nhận biết độc này vì lúc trước, Đế Thiên Tà đưa nàng một đống “Lễ gặp mặt” kia,trong đó có một quyển đã thất truyền 《 độc điển 》.
Quyển sách này nghe nói vô cùng trân quý,chỉ có một hai bộ viết tay mà thôi.
Hoả tà phong độc có độc tính cao, nó độc đáo ở chỗ, nó chỉ thể hiện độc tính khi vào trong cơ thể Hồn Thuật Sư đồng tu hai loại thuộc tính này, người khác dù ăn phải cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, loại độc này từ lúc vào cơ thể đến lúc độc phát, yêu cầu thời gian nhất định.
Cho nên, rất có thể là Phượng Minh Châu đã sớm chúng độc.
Thậm chí sau khi trúng độc,nàng còn ở trước mặt mọi người thi triển hỏa, phong cùng lúc lại sử dụng hồn thuật —— “Ráng màu tựa cẩm”.
Không thể nghi ngờ, việc này lại khiến tốc độ phát độc sớm hơn.
Nếu không, dựa theo thời gian tính toán, Phượng Minh Châu hẳn là có thể kéo dài tới ngày tuyển cử người thừa kế mới phát độc.
Nếu là Phượng Vô Tâm và Phượng Vô Hà hạ thì lần này hai người họ làm việc cũng đủ tinh tế.
Cứu người không nên chậm trễ. Bất chấp ngoài viện những người đó đều đang trừng mắt nhìn nàng.
Phượng Vô Tà lập tức từ trong túi Càn Khôn lấy ra dược đỉnh, lại lấy ra dược từ Cổ Tháp trong không gian. Cho tất cả dược liệu cần thiết vào lô đỉnh.
Nàng thuần thục mà khống chế thiên hỏa, hết sức chăm chú luyện chế đan dược……
Thời khắc nàng sử dụng thiên hoả, người có mặt trong viện liền ngây ngốc mà hiện ra ánh mắt khó tin.
Phượng Vô Tâm một bên vả miệng mình, một bên gắt gao mà nhìn chằm chằm Phượng Vô Tà, cái loại ánh mắt hận thù đến cực hạn.
——Tiện nhân này từ khi nào học được luyện dược?
Nàng thế nhưng lại là dược sư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.