Bàn tay to lặng lẽ áp vào bụng nhô ra của Hứa Mỹ Lam, lặng lẽ cảm nhận chuyển động trong bụng cô, Trương Hùng bất giác lộ ra một nụ cười ấm áp.
“Vợ à, em hãy cảm nhận nó bằng trái tim của mình một chút đi, bọn nhỏ đều đang tìm kiếm cảm giác tồn tại, bọn nhỏ muốn nói với mẹ của mình rằng hôm nay mẹ đã rất dũng cảm và đã bảo vệ chúng!”
Cảm nhận được sự chuyển động của thai nhi trong bụng, Hứa Mỹ Lam đã rơi nước mắt, ngay khi Trương Hùng còn tưởng rằng hôm nay Hứa Mỹ Lam sẽ không mở miệng nói chuyện, thì anh đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ trong lòng n.g.ự.c mình vang lên.
“Bọn nhỏ thật sự sẽ không trách em sao, không trách mẹ của mình không bảo vệ tốt khiến mình gặp nguy hiểm sao?”
Nghe vậy, Trương Hùng ngẩng đầu gõ nhẹ vào trán của Hứa Mỹ Lam và ánh mắt anh tràn đầy sự không đồng tình.
“Cái đầu nhỏ này của em suốt ngày đều suy nghĩ cái gì vậy? Ai bảo các con sẽ trách em chứ, các con vì em mà đau lòng còn không kịp nữa kìa! Vì em đã cho bọn trẻ có một cuộc sống và cho bọn họ có cơ hội nhìn thấy thế giới này, các con sẽ rất biết ơn em, sẽ thương yêu em, và hiếu thảo với em! Giống như anh mãi mãi yêu em vậy!”
“Thật vậy sao?” Hứa Mỹ Lam đột nhiên ngồi dậy, chăm chú nhìn Trương Hùng với đôi mắt sáng ngời, không bỏ lỡ một biểu tình nào trên khuôn mặt của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579238/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.