Mọi người vô cùng lo lắng, cuối cùng Trương Hùng giống như phát hiện ra điều gì đó, anh lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh đi đến phòng của bác sĩ.
Không biết anh đã nói chuyện gì với bác sĩ, phải hơn hai mươi phút sau mới thấy anh đi ra ngoài.
Sau khi trở lại phòng bệnh, thấy mọi người đều lo lắng nhìn Hứa Mỹ Lam đang nằm quay mặt vào trong không chịu nói chuyện, khẽ thở dài rồi mở miệng nói.
“Ông bà nội, cha, bây giờ đã khuya lắm rồi, mọi người cũng đã mệt mỏi rồi, mau về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
Đây là lần đầu tiên nghe thấy Trương Hùng gọi ông bà nội và cha, ba người bọn họ đều rất vui sướng, nhưng khi vừa nghe Trương Hùng nói muốn một mình ở đây chăm sóc Hứa Mỹ Lam thì đều có chút do dự.
Cuối cùng, Lam Văn Anh là người đưa ra quyết định, “Được rồi, vậy chúng ta đi về trước, lát nữa để cha cháu mang đồ ăn qua, cháu ở đây chăm sóc Mỹ Lam đi.”
Ông cụ Trương còn có chút không muốn, đứa cháu trai này cuối cùng cũng gọi ông một tiếng là ông nội, đúng là thời gian tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm, sao có thể cứ như vậy mà rời đi, huống chi, ông cũng không yên tâm khi thấy cháu dâu xảy ra chuyện như thế này.
Lam Văn Anh không muốn để ý việc ông cụ đang vô cớ gây rối, bà cụ trợn mắt nói thẳng ra rằng chân của mình đang bị đau, vì vậy ông cụ liền ngoan ngoãn đưa Lam Văn Anh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579237/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.