Không một chút khách sáo, cô liền nhận lấy gói giấy thấm dầu từ tay Hách Giai Giai và mở nó ra, xộc thẳng vào mũi cô là một mùi hương của những chiếc bánh bao nhân trứng sữa nhỏ từng đợt tỏa ra nồng đậm, bộ dạng trông thật đáng yêu.
Mặc dù vừa mới ăn sáng xong nhưng Hứa Mỹ Lam nhìn thấy bánh bao nhân trứng sữa lại cảm thấy bỗng nhiên lại đói bụng lại, cô cầm một cái bỏ vào miệng, trong nháy mắt Hứa Mỹ Lam liền híp mắt lại biểu cảm sung sướng.
“Như thế nào, có ngon không!” Nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Hứa Mỹ Lam, Hách Giai Giai biết lần này mình đã chọn đúng món ăn.
“Ừm, ăn ngon, cậu mua ở đâu vậy?” Hứa Mỹ Lam gật đầu, nuốt chiếc bánh bao trong miệng xuống, lại đút một chiếc khác vào miệng. Bánh bao nhân trứng sữa nhỏ nhắn, cùng một lúc nuốt luôn một miếng, rất thích hợp để ăn, rất được lòng cô.
Hách Giai Giai nghe vậy cười đắc ý, “Ăn ngon đúng không, đây là thành quả hai ngày vất vả của mình ở trong bếp đấy!”
Hứa Mỹ Lam nhướng mày nói, “Có thật không?” Tại sao cô lại cảm thấy khó tin như vậy, phải biết rằng cô ấy là bạn học cùng lớp của cô, tuy rằng đã ở cùng nhau với thời gian không lâu, nhưng tính cách bình thường của cô ấy Hứa Mỹ Lam đều có thể hiểu được.
Để một cô gái nhỏ mê chơi, suốt ngày vào bếp chỉ để học nấu ăn, thật sự rất có lỗi với cô ấy, và hơn nữa trên mu bàn tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579210/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.