Cô cảm giác hình như chính bản thân mình càng ngày càng trở nên lười biếng!
Cũng không biết tại sao lại như thế này, mỗi ngày cô đều có cảm thấy uể oải, hình như ngủ không đủ giấc, có lẽ mùa thu đã đến, rất dễ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
“Mỹ Lam, con ở trường đi học nhớ cẩn thận một chút, đừng va chạm với người khác, cũng không cần tập thể dục quá mạnh, hãy tự bảo vệ bản thân mình, còn Tiểu Hùng con nhớ bảo vệ vợ của mình cho tốt đấy!”
Thấy Hứa Mỹ Lam đang ăn cơm còn có chút mơ hồ, chú Đổng không khỏi khuyên nhủ dặn dò thêm vài câu.
Mặc dù trong lòng ông có nghi ngờ, nhưng cũng không phải là lúc chọc thủng tờ giấy này, chỉ có thể khéo léo nhắc nhở hai người.
Khi vừa nói xong, chú Đổng đã cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa hai người bọn họ. Hứa Mỹ Lam vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm, chỉ gật đầu một cách máy móc, mà Trương Hùng lại đột nhiên hưng phấn ngẩng đầu lên, nhìn về phía chú Đổng.
Chú Đổng thấy vậy, mỉm cười nhẹ nhõm và nhẹ nhàng gật đầu. Xem ra, vẫn còn có người nghe lời nói của ông ấy, cho nên ông ấy cũng cảm thấy yên tâm rồi. Haizz! Ông đã khá lớn tuổi rồi mà còn phải lo lắng cho mấy đứa nhỏ này nữa, đúng là mệt thật đấy, nhưng loại cảm giác lo lắng cho bọn nhỏ như vậy làm ông ấy rất vui.
Hứa Mỹ Lam không thèm để ý đến hai người bọn họ nháy mắt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579192/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.