Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy bộ quần áo trên Hứa Mỹ Lam, cô ta liền khinh thường cười nhạo một tiếng.
Hôm nay vì dọn dẹp nhà cửa nên quần áo trên người của Hứa Mỹ Lam tuy không có chỗ vá nào nhưng lại được giặt trắng toát, nhìn thoáng qua trông rất cũ.
Hứa Mỹ Lam thấy người nhà của cậu bé mũm mĩm đã đến nên không để ý tới nữa, cô thấy Trương Hùng cũng đang đi về phía này, Hứa Mỹ Lam cũng chuẩn bị hướng bên trong đi.
Không ngờ mới vừa di chuyển bước chân đã bị người phụ nữ trẻ tuổi đó gọi lại!
“Tôi nói cô là đồ quê mùa, đụng phải con trai tôi liền muốn bỏ đi luôn như vậy, có phải cô đã quá coi thường chúng tôi rồi phải không!”
Hứa Mỹ Lam nghe vậy, ánh mắt khẽ liếc nhìn người phụ nữ trẻ tuổi, thấy mọi người cũng đang nhìn mình, nhìn dáng vẻ đó, giống như những lời vừa rồi nói chính là để cô nghe. Thấy vậy, Hứa Mỹ Lam có chút buồn cười, cảm thấy vận khí của mình cũng không có một chút tầm thường, không có lý do gì, đi đâu cũng có thể chọc người khác! Có lẽ nhìn qua trông cô rất dễ bị bắt nạt.
“Cô nói chuyện thật đúng là buồn cười, quần áo của con trai cô, tôi còn chưa đụng vào, làm sao lại đụng phải con trai cô, đồng chí à, muốn ăn vạ như vậy cũng không phải nên làm như vậy đâu!”
Sắc mặt của người phụ nữ trẻ tuổi liền biến sắc ngay sau khi nghe những lời đó, sau khi nhìn kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579178/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.