Còn đừng nói, lần này Hứa Mỹ Lam thực sự đã hỏi đúng người, dì Mễ nói cho Hứa Mỹ Lam, có một con hẻm nhỏ rẽ phải cách con hẻm nhà của bọn họ chưa đầy 2km.
Nơi đó có một gia đình chuyên sửa chữa xe, pử đó bọn họ đã sửa lại những chiếc xe và bán ra bên ngoài!
Hứa Mỹ Lam cảm ơn dì Mễ, rồi cô đi tìm người bán xe. Theo lời dì Mễ đã nói, Hứa Mỹ Lam vẫn luôn đi phía bên phải, nhưng dần dần, cô cảm thấy có chút gì đó không ổn, nơi này giống như trước kia cô đã từng đến đây!
Cuối cùng, sau khi đi một lúc, nhìn thấy cái nơi sửa xe kia, Hứa Mỹ Lam có thể xác định, đây là nơi mà cô, Trương Hùng và chú Đổng đã thấy khi họ ngồi trên xe của Hứa Bưu đến Kinh Thành vào ngày đầu tiên?
Cô còn nhớ rõ lúc vừa xuống xe vừa đói vừa mệt, chú Đổng đã đi đầu dẫn đường cho bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh để ăn cơm, nhưng cuối cùng lại lạc đường, được chỉ đến quán ăn sáng do một cặp vợ chồng mở bán!
Mấu chốt khiến Hứa Mỹ Lam sửng sốt không phải là chuyện này, mà là nếu cô nhớ không nhầm, hình như từ đây đi xe buýt đến Đại học Kinh Thành mất khoảng một tiếng đồng hồ!
Mà cô từ nhà dì Mễ đến đây, hơn nữa cộng thêm thời gian đi đường từ nhà cô đến nhà dì Mễ, nhiều nhất cũng mất khoảng năm mươi phút đi bộ.
Vậy vấn đề ở đây là đi bộ chỉ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579166/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.