Khi đến nhà bà lão một lần nữa, Hứa Mỹ Lam trở lại với dáng vẻ của người phụ nữ trung niên như lúc sáng. Kiểm tra lại diện mạo của chính mình, thấy toàn thân trang phục đều hoàn mỹ, lúc này mới vừa lòng.
Cô đi về phía trước, dùng sức gõ vào cánh cửa vài cái, bởi vì cửa ở đây đều làm bằng ván cửa gỗ dày nặng, nếu tiếng gõ không lớn, người trong nhà rất khó nghe thấy được!
Hứa Mỹ Lam còn chưa dùng sức gõ vào cửa lần thứ hai, thì trong sân đã vang lên một giọng nói hơi già nua, “Ai đấy?”
Hứa Mỹ Lam lập tức nhận ra giọng nói của bà lão lúc sáng, vội mở miệng hét vào bên trong! “Chị gái, là tôi đây!”
Bà lão nhận ra giọng nói của Hứa Mỹ Lam, liền vui mừng khôn xiết, bà ta vẫn chưa quên buổi sáng đã nhờ Hứa Mỹ Lam tìm cho mình mấy con gà mái già, chẳng lẽ đã kiếm được rồi nên đưa tới đây!
Nghĩ đến đây, chân tay bà lão trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, bà ta vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy đó là Hứa Mỹ Lam đang đứng trong góc cửa, trên lưng còn có một cái giỏ. .
“Cô gái, đúng thật là cô, buổi trưa nắng như vậy, sao cô lại tới đây, vào nhà nghỉ một lát đi!”
Bà lão rất nhiệt tình kéo Hứa Mỹ Lam vào nhà, khi Hứa Mỹ Lam nhìn thấy thế cũng không thể từ chối, ngoan ngoãn đi theo sự lôi kéo của bà lão đi vào trong sân.
Sân nhà bà lão không lớn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579165/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.