Trương Hùng nghiêm túc nhìn về phía Hứa Mỹ Lam, ánh mắt rất nghiêm túc, không phải anh ích kỷ mà không nghĩ lấy mấy thứ này ra, tiền thật sự rất dễ làm cho người ta có tham vọng, anh không muốn dùng những thứ này để kiểm tra lòng người! Kể cả những người thân thiết nhất cũng như vậy.
Hứa Mỹ Lam nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu lên, anh nói những lời này là có ý gì, chẳng lẽ anh không tin tưởng chú Đổng và những người khác sao, nhưng tại sao lại đồng ý cho bọn họ ở trong nhà?
Suy nghĩ của Hứa Mỹ Lam đều viết hết lên trên mặt cô, Trương Hùng bật cười, búng nhẹ lên trán cô một cái, “Đừng suy nghĩ lung tung, anh chỉ đề phòng thôi, làm chuyện gì cũng phải chừa một đường để còn lui không phải sao!”
“Ồ, em hiểu rồi!” Hứa Mỹ Lam trong lòng buồn bực, bởi vì những lời anh nói khiến người khác nghĩ đến hướng khác được không?
“Được rồi, em cũng mệt mỏi rồi, em mau đi nghỉ ngơi đi!” Trương Hùng không nói còn không có cảm thấy, nhưng vừa nói ra, liền cảm thấy cơ thể toàn thân mệt mỏi. Hứa Mỹ Lam gật đầu một cái, trực tiếp leo lên giường đi ngủ, một lát sau, trên giường liền phát ra tiếng thở đều đều.
Trương Hùng cười bất đắc dĩ, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, sau khi hôn nhẹ lên môi Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng cầm lấy chiếc sọt phía sau, tìm một khoảng cách ở mép giường không xa, để dược liệu ủ trước ngọn đèn.
Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579120/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.