Điều mà Hứa Mỹ Lam lại không nghĩ tới đó chính là, lo lắng chờ đợi lại nhìn thấy Trương Hùng chật vật như vậy.
Trên quần áo ngoại trừ bùn đất ra toàn là vết máu, trên mặt có vài vết thương nhỏ nhưng đôi mắt vẫn sâu thăm thẳm, nhìn mãi vẫn không thấy được đáy.
Nhìn thấy Trương Hùng trong tình trạng chật vật như vậy, Hứa Mỹ Lam giật mình, lúc này cái gì trừng phạt, cái gì tức giận đều biến mất không còn dấu vết, cô chỉ muốn chắc chắn rằng người đàn ông trước mặt mình có bị thương hay không, bị thương ở chỗ nào, nó có nghiêm trọng hay không!
Trong lòng nghĩ, cô cũng hành động, từ mép giường trực tiếp nhảy xuống chạy về phía Trương Hùng, không ngờ vì ngồi trên giường quá lâu nên hai chân tê rần, cả người tê cứng, hai chân tê dại, đột nhiên ngã xuống đất.
Trương Hùng thấy vậy liền sợ hãi. Anh lao tới trước mặt Hứa Mỹ Lam chỉ trong vài bước, khó khăn lắm mới ôm cô vào lòng chỉ một giây trước khi cô ngã xuống đất.
Vì toàn bộ phía sau lưng không có điểm tựa để chống đỡ nên đã đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng động thật lớn, nhất thời không còn sức để động đậy.
Bởi vì trước đó đã đánh nhau với gấu mù một phen, sau đó vác bốn năm trăm cân đồ vật đi xa như vậy, cho dù anh có lợi hại đến đâu, cũng phải nghỉ ngơi một thời gian.
Hứa Mỹ Lam bị Trương Hùng ôm vào trong ngực, ghé vào trên người anh, tai vừa lúc áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579118/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.