Ánh mắt chú Đổng đầy vẻ đau lòng, vừa xoa vai xoa chân cho anh, vừa không nhịn được mà trách mắng: “Con cũng thật là, sao không trở về báo cho chúng ta biết một tiếng trước, để chúng ta cùng con khiêng về! Nhìn này, nhìn con gấu to lớn này ít nhất cũng phải bốn năm trăm cân!”
Trương Hùng nghe vậy bất đắc dĩ nở nụ cười, anh không ngờ lúc anh chuẩn bị xuống núi thì lại gặp phải chuyện này, nếu không phải anh cảnh giác, chỉ sợ hôm nay mạng nhỏ của anh đã không còn!
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì, anh ngước mắt nhìn về phía gian phòng phía đông, thấy nơi đó cửa đóng chặt, một chút động tĩnh cũng không có. Trong sân lớn như vậy, tiếng động lớn như vậy không có khả năng cô không nghe được, trừ phi không muốn nhìn thấy anh, Trương Hùng khẽ mím môi mày kiếm hơi nhíu lại.
Chú Đổng dường như biết được trong lòng Trương Hùng đang nghĩ về điều gì, nên hạ giọng kể cho anh nghe chuyện Hứa Mỹ Lam đã âm thầm tìm anh ở trong sân và âm thầm khóc.
Quả nhiên, sau khi nghe xong lời nói của chú Đổng, nếp nhăn giữa hai lông mày của Trương Hùng lập tức được xoa dịu đi, khóe miệng cũng cong lên.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến hình ảnh cô lén lút khóc thút thít sau lưng người khác, Trương Hùng không khỏi cảm thấy trái tim mình nhói lên.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy quần áo trên người bẩn thỉu và xộc xệch, gần n.g.ự.c và cánh tay đều có vết máu, Trương Hùng đảo mắt, nảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579117/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.