Hứa Mỹ Lam cảm thấy Trương Hùng nói cũng có lý, vì thế cô không rối rắm nữa, vẫy tay ý bảo Trương Hùng bận gì thì đi làm đi, cô chậm rãi nhặt đồ dưới đất lên, vừa lúc buổi trưa lấy hai miếng thịt làm thịt kho tàu ăn!
Bị Hứa Mỹ Lam dùng xong liền ném đi, Trương Hùng không khỏi bật cười, may mà anh vẫn còn hữu ích, ít nhất Hứa Mỹ Lam không còn rối rắm nữa, anh lắc đầu, Trương Hùng quay trở lại phòng kho và tiếp tục dọn dẹp phòng cho Hứa Bưu.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, vừa mới chớp mắt Hứa Bưu sống ở thôn Trương Gia cũng đã được hai ngày, hai ngày này đối với Hứa Bưu mà nói là khoảng thời gian thư thái nhất, đặc biệt là khi đến giờ cơm, anh ta là người năng động nhất trên bàn.
Hứa Mỹ Lam ở nhà không có chuyện gì để làm, ngoài việc may quần áo bằng vải thừa ra, cô chỉ làm thêm một ít đồ ăn nhẹ, cái này lại hợp với Hứa Bưu cái này đồ tham ăn, suốt ngày vây quanh Hứa Mỹ Lam ở phía sau, làm cho Trương Hùng ghen ghét.
Này không, bởi vì những con gà trong chuồng siêng năng đẻ trứng, nên Hứa Mỹ Lam đã tiết kiệm được rất nhiều trứng, khi cô không có việc gì làm, liền nghĩ đến kiếp trước mình ăn qua món sủi cảo trứng, liền nhịn không được mà làm một ít.
Mấy người cũng chưa từng nếm thử món ăn này, Hứa Mỹ Lam nghĩ rằng người đến nhà chính là khách, vì vậy cô đặt một cái vào bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579108/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.