Hứa Mỹ Lam thấy ông ấy vẫn muốn đi vào trong phòng, cô biết không thể ngăn cản được ông ấy, tròng mắt chuyển động cô chợt nảy ra một ý tưởng.
“Nếu không thì thế này đi, tiền của cha để dành lại đi, chờ đến khi nào chúng con không đủ sẽ lấy tiền của cha ra dùng, được không?”
Đến lúc này, chú Đổng không còn cách nào khác chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Hứa Mỹ Lam chớp mắt nhìn Trương Hùng từ một góc độ mà chú Đổng không thể nhìn thấy, Trương Hùng cố nhịn cười và không mở miệng. Anh nghĩ rằng nếu sau này muốn chọc giận ông ấy, thì trước tiên anh sẽ tìm vợ của mình đi dỗ, bảo đảm bao nhiêu tức giận một hồi rồi cũng sẽ tiêu tan hết!
“Chờ đến khi nhận được giấy báo nhập học, cha hãy cùng chúng con đi Kinh Thành đi, vừa lúc đi ra ngoài chơi một chút, thuận tiện cho các con ý kiến!”
Chú Đổng nghe vậy thì lặng thinh, tục ngữ có câu nuôi con để dưỡng già, chú ấy nhận con nuôi cũng như vậy, hai năm nay tuy sức khỏe tốt, nhưng chú ấy đã gần sáu mươi tuổi, bản thân chú ấy cảm thấy được có một số việc dần dần lực bất tòng tâm*.
**[Lực bất tòng tâm: sự bất lực của ai đó trước những vấn đề khó, không thể giải quyết được như những gì mình suy nghĩ hoặc rất muốn thực hiện điều gì đó nhưng lại không thể làm được.]
Mặc dù muốn sống ở Kinh Thành cùng với Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng, nhưng lại sợ rằng sau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579098/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.